Chương 18
Con Đường Phía Trước
Nguy hiểm, đã giải trừ hay sao?
Thân thể Đường Lăng nguyên bản vẫn còn đang căng thẳng, lúc này giống như bị rút đi một chút lực lượng cuối cùng, cơ hồ là không bị khống chế ngửa mặt ngã xuống.
Thân thể nhỏ bé của San San chịu đựng trọng lượng của Đường Lăng, cô bé cố chèo chống, để cho Đường Lăng nhẹ nhàng nằm xuống, để cho Đường Lăng gối đầu lên chân mình.
Ban đêm, vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng nhiệt độ cơ thể của em gái không ngừng truyền đến, sưởi ấm lấy đại não của Đường Lăng gần như đã không có cách nào suy nghĩ nữa.
Bàn tay thô ráp của bà nắm chặt lấy bàn tay vô lực của Đường Lăng.
"Ăn. ."
Bên trong đầu óc trống rỗng, có thể phát ra chỉ có tiếng này, đã không hiểu nổi chính mình muốn biểu đạt cái gì, đây chỉ là bản năng.
Tồn tại ở trong ngực kia, chỉ huy Đường Lăng biểu đạt ra bản năng.
Cái bọc vẫn một mực đeo trên lưng bị bà cởi ra, dòng nước trong veo từ yết hầu khát khô của Đường Lăng chảy vào trong dạ dày của hắn.
Nước uống cấp bốn.
Ở trong nhà, Đường Lăng cùng bà sẽ chỉ lưu lại cho San San.
Nhưng lúc này Đường Lăng chỉ còn lại bản năng mơ hồ, đang ngốn từng ngụm nước lớn quý giá mà hắn đã từng không nỡ uống.
Một miếng thịt được bà xé nát đưa vào trong miệng Đường Lăng, trong lúc mê loạn, Đường Lăng vô ý thức nhìn Khoa Khắc đang ngăn cản bà.
"Thử một chút."
Khoa Khắc từ trong bọc tùy thân móc ra một thứ dùng giấy quý giá bọc lấy, bóc ra một tầng lại một tầng, bên trong có một thứ đồ màu đen, thô ráp như một cục gạc loại nhỏ.
Khoa Khắc rất dễ dàng tách nó vỡ ra, nhét vào trong miệng Đường Lăng, Đường Lăng theo bản năng nhấm nuốt vào, lại phát hiện nó rất nhanh đã hòa tan vào trong miệng, biến thành một chất lỏng mang theo vị đắng chát cùng hương vị ngọt ngào khác thường, chảy vào trong bụng.
Một luồng khí nóng dâng lên, nguyên bản đại não đã chết lặng lại có một tia cảm giác an bình.
"Đây là hàng cao đẳng xuất xứ từ khu vực an toàn số 17. Chỉ có Tử Nguyệt chiến sĩ mới có thể hưởng dụng, đồ ăn bảo vệ tánh mạng."
Khoa Khắc bắt đầu lải nhải, nhưng ông ta cũng không keo kiệt, một khối lại một khối đồ ăn nhỏ màu đen kia nhét vào trong miệng Đường Lăng.
Không cần Đường Lăng nhấm nuốt, năng lượng được bổ sung liên tục không ngừng.
Đường Lăng cảm thấy thoải mái, đại não cũng khôi phục lại một chút ý thức.
"Kỳ thật thời Cựu Giới sản xuất ra càng tốt hơn. Đáng tiếc có thể trời đưa đất khiến làm sao mà bảo tồn lại rất ít. Ta nằm mơ đều muốn lấy được một khối, biết không? Nó gọi là Chocolate."
Một khối cục gạch nhỏ cũng không nhiều, trong tay Khoa Khắc rất nhanh cũng chỉ còn lại một khối nhỏ cuối cùng.
Đường Lăng đã khôi phục lại một chút khí lực cố sức bắt lấy tay Khoa Khắc, nắm khối đồ vật gọi là Chocolate kia.
"Lạnh, ăn, ngọt."
Hắn giơ tay lên, muốn đưa cho San San.
Tay bà cầm lấy tay Đường Lăng càng chặt hơn một ít, lại là một giọt nước lạnh lẽo rơi lên trên mặt Đường Lăng, San San nhận lấy, ăn không tiếng động, cúi người, ôm lấy đầu ca ca.
"Lại cho hắn ăn thịt đi. Theo ta biết, sau khi dùng năng lực gì đó, tất yếu phải bổ sung."
Khoa Khắc ra vẻ rất là bác học thấy nhiều hiểu rộng.
Hiển nhiên, Đường Lăng đang nhanh chóng khôi phục để cho bà tín nhiệm Khoa Khắc.
Bà cầm thịt đút vào trong miệng Đường Lăng, Khoa Khắc lấy ra một thanh đao nhỏ, đem thịt cắt thành hình dạng dễ dàng đưa vào miệng.
Đường Lăng ngốn từng ngụm lớn, nhai nuốt lấy những miếng thịt này.
Hàng cao cấp không ô nhiễm, đối với việc bổ sung năng lượng cũng rất mạnh, tuy không bằng Chocolate của Khoa Khắc, nhưng may mà số lượng nhiều.
Theo khối lớn thịt vào bụng, Đường Lăng bắt đầu nhanh chóng khôi phục, như vậy dẫn đến tốc độ ăn uống của hắn càng lúc càng nhanh, hiển nhiên có chút doạc bà sợ.
Mà Khoa Khắc lại tỏ vẻ không quan trọng ngậm một điếu thuốc lá, ở một bên nói:
"Lần tiêu hao này lớn hơn so với tưởng tượng của ta."
Những lời này rõ ràng truyền vào trong tai Đường Lăng, cũng chính là từ trong chớp nhoáng này bắt đầu, thính giác thị giác bắt đầu khôi phục lại.
Bụi cỏ lộn xộn, tử nguyệt mông lung, không khí lạnh lẽo hình thành gió nhẹ, tiếng bước chân ầm ĩ, tiếng người cùng với thi nhân gào thét ở cách đó không xa. . .
Thi nhân!
Đường Lăng mãnh liệt mở to hai mắt, trở mình một cái từ trên mặt đất bò dậy.
Tuy đầu còn có chút đau nhức,
Trên mặt còn dính vết máu khô trong có chút chật vật, ngực truyền đến cảm giác tham lam muốn ăn còn chưa lắng lại, nhưng mà sự thật là thân đang ở trong nguy hiểm để cho hắn bất kể như thế nào cũng không thể tiếp tục an tĩnh nằm, tùy ý chính mình sa vào trong dục vọng ăn uống.
"Chỉ mới mấy phút mà thôi, cậu không cần khẩn trương như vậy."
Khoa Khắc vỗ vỗ bờ vai Đường Lăng, tiếp đó dùng ánh mắt nhìn về phía khu vực an toàn số 17: "Huống chi, nơi này đã an toàn."
An toàn?
Đường Lăng nghi hoặc đánh giá bốn phía.
Phụ cận còn có không ít thi nhân đang di chuyển, một tên gần nhất kia cách bọn họ chỉ tầm 30~40m, sao có thể nói là an toàn được?
Mồ hôi lạnh từ trên trán Đường Lăng chảy xuống, nhưng rất nhanh hắn lại phát hiện thi nhân ở gần nhất kia đang đứng ở đó, liên tục chảy ra nước bọt, điên cuồng gào thét, cũng không hề lựa chọn xông lại.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Một màn này khó có thể tin, để cho Đường Lăng không khỏi đứng lên.
Hắn trông thấy, tất cả vùng an toàn cũng có không ít người đang chạy thoát thân, chạy ra từ từng cái cửa ra dưới đất, hay là chạy trốn ở trong bóng đêm, rõ ràng là đang rối loạn, nguy hiểm bộc phát.
Nhưng phụ cận cũng có đám người rất đông, bọn họ đều chen chúc lao tới khu vực an toàn, hiển nhiên không phải là đang chạy trối chết.
Điều này khiến cho Đường Lăng mới hơi khôi phục có chút ngây người.
Khoa Khắc lại nói thẳng:
"Chẳng lẽ còn không phát hiện ra à? Từ nơi này tới đó, bên trong phạm vi này là an toàn, thi nhân không dám qua."
Cánh tay Khoa Khắc khua một cái, rõ ràng kéo ra một cái khu vực an toàn hình nửa vòng tròn.
Dán chặt lấy khu vực an toàn số 17, không lớn, cũng liền không tới nửa mét vuông.
Người có thể thành công chạy trốn đến nơi đây rõ ràng không có nhiều, cứ việc đám người rất đông, nhưng còn không tính là chen chúc.
Những chuyện này để cho trong lòng Đường Lăng không khỏi sinh ra nghi hoặc to lớn, một tia bất an nói không nên lời một lần nữa bắt đầu lan tràn, còn có chút cảm giác khác thường để cho Đường Lăng có chút rét run.
"Đi thôi, chúng ta cũng nên đi thử thời vận. Cậu phải tin tưởng tôi."
Khoa Khắc nhún nhún vai, hiển nhiên là ông ta đã triệt để bình tĩnh lại.
Đường Lăng gật đầu, lúc này vật tư mang ra đã bị hắn tiêu hao hết, nguyên bản hắn cũng mê mang đối với chuyện về sau muốn làm gì, lúc này cũng chỉ có thể đi theo Khoa Khắc.
Ôm lấy em gái, lôi kéo bà, Đường Lăng đi theo Khoa Khắc cùng một chỗ hòa nhập vào dòng người, hướng phía khu vực an toàn số 17 đi đến.
Hắn không nhìn thấy phía trước nhất xảy ra chuyện gì, bị dòng người dày đặc ngăn trở tầm mắt.
"Lần này lựa chọn cậu đồng hành, là lựa chọn vĩ đại nhất trong cuộc đời tôi."
Khoa Khắc vỗ lên bờ vai Đường Lăng, hiển nhiên là biểu hiện của Đường Lăng đã được ông ta chân chính coi trọng cùng tôn trọng.
"Cho nên, ngày tốt lành của cậu muốn bắt đầu rồi. Tin tưởng tôi, nhất định tôi sẽ dẫn cậu vào khu vực an toàn số 17. Cậu biết đấy, tôi có bổn sự này, nếu như tôi muốn, sớm đã có thể vào ở bên trong."
Bởi vì hưng phấn, Khoa Khắc đi rất nhanh, Đường Lăng ôm em gái, lôi kéo bà, nỗ lực đuổi kịp bước chân ông ta.
Trải qua một trận sinh tử, cộng thêm giao tình lúc trước, Đường Lăng cùng Khoa Khắc xem như đã xây dựng được một chút tín nhiệm.
Hắn không quá mức hoài nghi hứa hẹn của Khoa Khắc, chỉ là đi vào khu vực an toàn số 17 để sinh hoạt, có quá ảo mộng một chút hay không? Sẽ dễ dàng như vậy sao?
16
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
