TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Đối diện với sự quan tâm ấy, vẻ lạnh lùng của Thư Dụ dần dịu xuống: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.” Khương Chi Cửu đứng thẳng dậy, đưa tay khẽ vén mái tóc mềm, mỉm cười hỏi: “Thế nào? Hương vị ổn chứ?”

“Cũng được.”

Khương Chi Cửu bật cười khẽ: “Cũng được nghĩa là... không tệ phải không?”

Quả thật là không tệ. Một chút men rượu lan trên đầu lưỡi, để lại dư vị tê nhẹ, hơi chua thanh, lại bị hương hoa hồng len lỏi tràn vào. Một ly rượu đặc biệt, khiến người ta vừa uống xong một ngụm đã muốn nếm thử thêm ngụm thứ hai.

Khương Chi Cửu lại tiếp tục pha chế cho Bạch Nhược Liễu. Động tác nhanh nhẹn, điêu luyện đến mức giống hệt như đã từng vì những cô gái xinh đẹp ở đây mà pha hàng ngàn ly rượu.

Cô mặc một chiếc váy dài lụa đỏ hai dây, ôm sát đường cong. Thứ váy ấy vốn giống kiểu chỉ nên mặc trong nhà, không nên xuất hiện nơi đông người. Không rõ có mặc nội y hay không, nhưng sự mềm mại buông lơi của nó theo từng cử động lại toát ra thứ phong tình khiến người đối diện khó lòng rời mắt.

“À, phải rồi. Chị tên là Khương Chi Cửu.” Cô vừa lắc bình rượu, vừa mỉm cười, giọng như cố ý nhấn nhá: “Gừng cay nồng khi mới chạm, nhưng nếm kỹ sẽ thấy vị ngọt thanh, dư vị vương lại thật lâu. Khương, Chi, Cửu, Cửu trong lâu dài. Nhớ cho kỹ nhé!”

Ánh mắt cô rơi vào Thư Dụ, giọng dịu dàng: “Còn em, xưng hô thế nào đây?”

“Thư Dụ. Thư trong thư thái, Dụ trong khoai môn.”

“Thư Dụ... Tên thật dễ nghe. Nhớ rồi nhé, em gái Thư Dụ.”

Thư Dụ ngước mắt, gương mặt lạnh lùng thanh tú thoáng hiện vẻ nghi hoặc: “Chị lấy gì chắc chắn là tôi nhỏ tuổi hơn?”

Khương Chi Cửu cười: “Bằng đôi mắt tinh tường của chị đây. Nếu không thì em nói thử xem, em bao nhiêu tuổi?”

Thư Dụ buột miệng: “Hai mươi hai.”

Bạch Nhược Liễu: “?”

Khương Chi Cửu: “???”

Thư Dụ khẽ hít sâu, bật ra một tiếng thở dài: “Hai mươi lăm.”

Cô lại quên mất, mình đã bỏ lỡ ba năm ký ức.

Khi tỉnh lại, Thư Dụ cứ ngỡ mình mới hai mươi hai tuổi, chuẩn bị vào cao học năm nhất. Nhưng mẹ lại nói cô đã hai mươi lăm, hiện đang là nghiên cứu sinh năm đầu tiến sĩ.

Ba năm ký ức biến mất. Ba năm kiến thức cũng chẳng còn. Mẹ vì thế đã làm đơn cho cô xin nghỉ học một năm.

Khương Chi Cửu bật cười, nụ cười mềm mại, ngọt ngào như có ma lực: “Em dễ thương thật đấy. Chị hơn em một tuổi thôi, sau này gặp mặt nhớ gọi chị là chị nhé.”

Người ta ai cũng bảo Thư Dụ lạnh lùng, chưa từng có ai nói cô dễ thương. Thư Dụ cúi đầu, không đáp, chỉ giả vờ mải mê nhìn điện thoại.

Không khí hơi lặng, Bạch Nhược Liễu định tìm một đề tài để phá vỡ. Bất ngờ, Khương Chi Cửu khẽ khom người xuống.

“Sao vậy?” Bạch Nhược Liễu hỏi.

Sắc mặt Khương Chi Cửu có chút gượng gạo: “Đến kỳ phát tình rồi... mà thuốc ức chế vừa hết mất.”

Bạch Nhược Liễu liếc sang Thư Dụ, rồi cố tình lên tiếng với vẻ “tốt bụng”:

“Cần em giúp chị tạm thời đánh dấu không? Em có thể không mang tình cảm vào, coi như bác sĩ hỗ trợ thôi.”

“Không cần.” Khương Chi Cửu từ chối dứt khoát. Cô vẫy tay gọi Jessica, ghé sát tai dặn mang thuốc ức chế tới, rồi để Jessica rời đi.

Khương Chi Cửu ngẩng mắt, giọng như cố ý nói cho Thư Dụ nghe: “Tuyến thể của chị nằm ở hõm eo sau. Không tiện để bất kỳ ai tùy tiện chạm vào.”

Thư Dụ biết, vị trí đó chỉ có thể để một Alpha ngồi hoặc nằm sau lưng mà đánh dấu.

Vừa nãy, trong quán bar, có đủ loại pheromone phảng phất. Trên sàn nhảy, cũng có không ít cô gái đang giữa kỳ phát tình, đủ loại hương vị ngọt ngào quyện lẫn. Nhưng cô không mảy may phản ứng. Thế mà lúc này, không hiểu sao tâm trạng lại nôn nóng, bức bối.

Cô gỡ ống hút, uống cạn ly rượu, rồi dằn mạnh xuống bàn, đứng dậy: “Về thôi.”

“Ê…” Bạch Nhược Liễu vội níu tay: “Gấp gì chứ, ngồi thêm một lát đi.”

Khương Chi Cửu hiểu, ép buộc lúc này chỉ phản tác dụng. Cô khẽ mỉm cười, cắt ngang lời Bạch Nhược Liễu:

“Em gái vừa mới khỏe lại, không thoải mái thì nên về nghỉ ngơi sớm.”

Nói rồi, cô rút trong túi ra một tờ tờ rơi, đưa cho Thư Dụ: “Ngày mùng bảy này chị có một cuộc thi pha chế. Chị là thí sinh. Nếu rảnh, em có thể đến xem.”

Thư Dụ chỉ lướt mắt nhìn qua, vốn không định nhận. Thế mà như bị một sức lực vô hình dẫn dắt, bàn tay cô lại tự đưa ra.

Nhưng Khương Chi Cửu không buông ngay. Ngón tay cô kẹp chặt tờ giấy, ánh mắt sâu hun hút khóa chặt lấy Thư Dụ, như muốn giữ cô ở lại. Cô mỉm cười, giọng nửa thật nửa đùa: “À đúng rồi, ban nãy lúc gặp, hình như em nhìn chị đến ngẩn người. Tại sao vậy? Có phải em bị sắc đẹp của chị làm cho choáng váng rồi không?”

1

0

5 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.