TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Khi Thư Dụ vừa tỉnh lại, mẹ cô nói ký ức của cô đã dừng lại ở ba năm trước, vì thế cô hẳn sẽ không nhận ra Khương Chi Cửu nữa.

Khi ấy Khương Chi Cửu không tin. Nhưng đến giờ phút này, đối diện với ánh mắt hờ hững của Thư Dụ, cô mới buộc phải chấp nhận sự thật.

Thư Dụ ghét cô đến vậy sao? Rõ ràng có thể nhớ tất cả mọi người, nhưng lại cố tình quên mất mình cô.

Khương Chi Cửu cố gắng nhếch môi, giả vờ như chẳng hề gì. Cô khẽ cười, giọng mềm mại, ánh đèn rượu phản chiếu trong đôi mắt khiến gương mặt càng thêm quyến rũ: “Em gái cũng có chút tính khí nha.”

Thư Dụ liếc cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt càng lộ rõ thái độ xa cách.

Bạch Nhược Liễu thấy tình hình căng thẳng, vội vàng lên tiếng: “Cô ấy không có bạn gái đâu, làm phiền chị Cửu để ý giúp. Bạn em bị bệnh, quên mất một số chuyện, tâm trạng cũng không tốt. Thư Dụ, chị Cửu chỉ hay đùa thôi, không có ác ý với cậu đâu.”

“Không có thật sao?” Thư Dụ bất ngờ hỏi lại Bạch Nhược Liễu.

“Hả?”

“Bạn gái. Tôi thật sự không có sao?”

Bạch Nhược Liễu khẳng định chắc nịch: “Tất nhiên là không rồi. Với tính cách của cậu, Omega nào dám theo đuổi? Mà cậu, liệu có thể chủ động đi theo đuổi ai sao?”

Thư Dụ khẽ rũ mắt xuống, im lặng.

Thật sự không có sao?

Nhưng vì sao mỗi lần nửa đêm choàng tỉnh, cô luôn theo bản năng muốn vòng tay ôm lấy một điều gì đó... như thể là muốn ôm một vòng eo mảnh mai.

Chỉ khi được giữ chặt trong lòng, cô mới thấy an tâm.

Thế nhưng, mỗi lần tỉnh lại, trong vòng tay cô chỉ là khoảng trống lạnh lẽo.

Từ đó, trong lòng Thư Dụ luôn dấy lên một nỗi mất mát và buồn bã khôn nguôi, khiến cô trằn trọc mãi chẳng thể ngủ lại.

Những điều đó... chỉ là ảo giác thôi sao?

Cũng giống như cảm xúc vừa rồi của cô đối với bà chủ quán bar kia.

Đó chỉ là tâm trạng hỗn loạn khi vừa tỉnh lại sau cơn mất trí nhớ sao?

Bạch Nhược Liễu khẽ nói với Khương Chi Cửu: “Chị Cửu đừng để ý, bạn em vì không nhớ được một số chuyện nên tâm trạng hơi bực dọc.”

“Không sao, chị hiểu mà.” Khương Chi Cửu mỉm cười, thân hình hơi nghiêng xuống, vẫn áp sát gần Thư Dụ. Đôi mắt long lanh kiều diễm của cô rơi trên gương mặt Thư Dụ, giọng nói dịu dàng: “Em gái vừa mới khỏi bệnh, uống rượu có sao không? Sẽ không hại sức khỏe chứ? Hay để chị pha cho em một ly cocktail không cồn nhé? Mocktail?”

Thư Dụ cau mày, hơi lui lại: “Uống được. Phiền pha rượu đi.”

Khương Chi Cửu vẫn nhiệt tình, mỉm cười, còn đưa tay khẽ vuốt gương mặt Thư Dụ: “Được rồi, chị sẽ pha cho em ngay.”

Đầu ngón tay mềm mại lướt qua làn da Thư Dụ, để lại cảm giác tựa như một cánh lông vũ nhẹ nhàng phẩy qua nơi trái tim cô.

Khi ngón tay kia rời đi, nhịp tim cô dường như cũng bay theo, bồng bềnh chẳng cách nào giữ lại.

Khương Chi Cửu đứng thẳng dậy, dáng vẻ yêu kiều uyển chuyển, chậm rãi bước vào quầy bar. Đi ngang qua Bạch Nhược Liễu, cô còn tinh nghịch véo nhẹ má, lại đi ngang qua nữ pha chế Jessica thì khẽ vỗ lêи đỉиɦ đầu một cái, như thể cô vốn quen thói thân mật chạm chạm, trêu trêu các cô gái.

Đúng là một kẻ đào hoa, Thư Dụ thầm khẳng định.

Động tác pha chế của Khương Chi Cửu vô cùng đẹp mắt. Ngón tay thon dài trắng muốt, xoay lắc bình rượu điêu luyện, mềm mại mà uyển chuyển như một ảo thuật gia. Cuối cùng, cô dứt khoát nghiêng bình, rót dòng chất lỏng vào ly, thêm chút soda, khuấy nhẹ, rồi đặt một lát hoa quả trang trí lên trên.

Cô đẩy chiếc ly về phía Thư Dụ, mỉm cười rạng rỡ: “Em gái Thư Dụ, hoa hồng đỏ của em đây, thử xem.”

Thư Dụ vừa nâng ly chuẩn bị nếm thử, thì những ngón tay thon dài, mịn màng như ngọc của Khương Chi Cửu bất chợt lướt nhẹ qua mu bàn tay cô, thoáng như có, thoáng như không.

“Đợi một chút.”

Cúi xuống nhìn nơi vừa bị chạm vào, Thư Dụ cảm giác như có ngọn lửa vụt bùng lên trong l*иg ngực. Cô cố gắng kìm lại, không hất tay ra: “Có chuyện gì?”

“Quên mất hoa hồng rồi.” Khương Chi Cửu lấy ra một bông hồng nhỏ, khẽ thả lên mặt ly rượu, rồi cắm thêm một chiếc ống hút, đưa đến trước mặt cô: “Cho em đây.”

Hương rượu thoang thoảng bay lên, Thư Dụ thử nhấp một ngụm. Ban đầu, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho vị cay nồng sốc lên mũi, nhưng hóa ra độ cồn lại chẳng cao như cô tưởng.

Khương Chi Cửu chống cằm, nghiêng người nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Vừa mới khỏe lại, vẫn nên hạn chế uống rượu. Vì vậy chị chỉ cho thêm một chút xíu thôi. Mong em sớm hồi phục.”

1

0

6 ngày trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.