TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Vì ai ư?

Vì cô.

Mắt Khương Chi Cửu đỏ hoe, trong khoảnh khắc như có lửa nóng lan tràn. Cô nhanh chân chạy về phía Thư Dụ.

Thư Dụ mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn thấy người mình muốn bảo vệ đang đứng đó, đôi mắt ngấn lệ. Rồi ngay sau đó, Khương Chi Cửu dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy cô.

Cơ thể mềm mại nhưng lại chứa đựng sức mạnh mãnh liệt ấy, giam giữ Thư Dụ trong vòng tay không khe hở.

Trong l*иg ngực, cô nghe Khương Chi Cửu nghẹn ngào thì thầm: “Thư Dụ... hôm nay để chị chăm sóc em. Cho chị được chăm sóc em, được không?”

Thư Dụ khẽ điều chỉnh nhịp thở, không đáp lời.

Cô thật sự quá mệt.

Đầu cũng đau nhức kịch liệt.

Trong trận đấu, để giữ thể diện, Trình Lập Viễn đã lén dùng thuốc cấm từ trước, liều mạng ép bản thân đối kháng với cô.

Thư Dụ biết mình sẽ không thua, nhưng cũng chẳng thể dễ dàng thắng. Ngay cả khi thấy chiếc ly trong tay hắn rơi xuống vỡ tan, cô vẫn không dám lơi lỏng.

Chỉ đến khi ép được Trình Lập Viễn phải quỳ xuống nhận thua, dập đầu thề sẽ xin lỗi, vài phút sau cô mới chịu buông bỏ sự khống chế.

Thế nhưng, ngay từ lúc đầu vận dụng toàn bộ sức mạnh, cơn đau đầu đã ập đến không ngừng. Có lẽ bởi cơ thể vừa mới xuất viện, còn chưa hoàn toàn hồi phục.

Thư Dụ kiệt sức, hơi thở rối loạn, đầu đau như muốn nứt toạc. Nhưng trong vòng tay Khương Chi Cửu, cô mặc kệ bản thân chậm rãi cúi đầu, dựa sát vào hõm cổ của cô ấy, hít một hơi thật sâu. Hương thơm quen thuộc trên người Khương Chi Cửu len lỏi vào tim, tràn ngập trong từng mạch máu, khiến cơn bất an dần tan biến, thay vào đó là cảm giác yên bình và dịu lại.

“Tôi không sao.” Thư Dụ thì thầm bên cổ Khương Chi Cửu, giọng khàn nhẹ: “Đừng lo.”

Khương Chi Cửu khẽ vuốt lưng cô, động tác nhẹ như lông vũ: “Sau này đừng liều mạng như vậy nữa.”

Thư Dụ không trả lời. Dù phải tiêu hao hết sức lực, thậm chí đánh đổi cả sinh mệnh, cô vẫn sẽ chọn bảo vệ người trước mặt.

“Ôi chao, con chính là Thư Dụ phải không?”

Mẹ Khương Chi Cửu đã lo lắng suốt từ nãy. Bà luôn hài lòng và quý mến người yêu của con gái, nay lại càng thêm yêu mến. Ngay cả khi mất trí nhớ, Thư Dụ vẫn chọn bảo vệ Khương Chi Cửu, điều đó càng khiến bà cảm động.

Bà mỉm cười bước tới, dịu dàng nói:

“Chào con, dì là mẹ của Chi Cửu. Vừa rồi thật sự cảm ơn con rất nhiều.”

Thư Dụ ngẩng đầu lên, đối diện với mẹ Khương Chi Cửu, trong lòng dâng lên một cảm giác thân thiết khó gọi thành lời.

“Dì khách sáo rồi. Thật ra mọi chuyện đều do con mà ra, đâu thể coi là bảo vệ bà chủ Khương gì được... chỉ là chuộc lỗi thôi ạ.”

“Ôi dào, đừng nói vậy. Con cứu con gái dì, thì chính là cứu con gái dì, chẳng có gì gọi là chuộc lỗi cả. À, con bây giờ hình như không khỏe lắm thì phải? Chi Cửu, con mau đưa Thư Dụ vào phòng y tế nghỉ ngơi, chăm sóc cho cô ấy cẩn thận đi. Thư Dụ này, chờ khi nào con khỏe lại, dì nhất định sẽ mời con một bữa cơm, con nhất định phải đến nhé.”

Thư Dụ dựa vào Khương Chi Cửu mà đứng, sau khoảnh khắc ngắn ngủi yếu mềm, lý trí đã quay trở lại.

Nhớ lại tiếng gọi “Tiểu Hương” vừa rồi của Khương Chi Cửu, ánh mắt cô thoáng trầm xuống. Cô khẽ lắc đầu từ chối: “Dì à, tình huống khi nãy, đổi lại bất kỳ ai cũng sẽ đứng ra thôi, dì thật sự đừng để trong lòng. Bạn con sẽ đưa con về. Nhược Liễu, lại đây đỡ tôi.”

Cô chủ động tránh khỏi sự dìu đỡ của Khương Chi Cửu, không nhìn đến ánh mắt của cô ấy, mà chỉ hướng về phía Bạch Nhược Liễu, ánh nhìn thúc giục.

Bạch Nhược Liễu bất đắc dĩ tiến tới đỡ lấy, đồng thời nhỏ giọng an ủi Khương Chi Cửu – người sắc mặt vừa tái nhợt đi: “Chị Cửu đừng lo, em đưa cô ấy về đến nhà sẽ nhắn cho chị.”

Khương Chi Cửu lùi lại cạnh mẹ, im lặng vài giây, rồi nở nụ cười chậm rãi. Cô đưa tay vén lọn tóc ra sau tai, nụ cười sáng như gió thoảng: “Chị biết rồi. Em gái Thư Dụ không thích nghe bọn chị nói cảm ơn, vậy thì không nói nữa, chỉ giữ trong lòng thôi. Giờ Thư Dụ cần nghỉ ngơi, Bạch Bạch mau đưa cô ấy về đi.”

Thư Dụ không ngẩng đầu, nhưng cô nghe thấy rất rõ sự gượng cười lẫn nỗi buồn trong giọng Khương Chi Cửu. Lại một lần nữa, cô làm Khương Chi Cửu đau lòng.

Cô biết rõ, Khương Chi Cửu là kiểu người yêu nhanh, cũng có thể buông nhanh.

Bạch Nhược Liễu dìu Thư Dụ rời đi, vừa quay lại vừa nói: “Tạm biệt chị Cửu. Tạm biệt dì.”

Mẹ Khương hiểu sự lạnh nhạt của Thư Dụ. Dù sao thì với Thư Dụ, Khương Chi Cửu chỉ là một người xa lạ. Càng như vậy, lại càng chứng tỏ Thư Dụ không dễ dàng bị nhan sắc lay động — thật sự quá xuất sắc.

1

0

5 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.