TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Khương Chi Cửu híp mắt cười tươi, giọng đầy nũng nịu: “Cảm ơn dì.”

“Khoan đã.” Trần Dung giữ cô lại, ánh mắt sâu xa: “Thư Dụ và Trình Lập Viễn vào trong đó đã mười phút rồi, con không lo lắng gì sao?”

Khương Chi Cửu nghe vậy, liền bật cười khanh khách, giọng mềm mại mà kiêu kỳ: “Dì à, đó là bảo bối Thư Dụ siêu lợi hại của con. Cô ấy mà không tiễn cái tên kia xuống địa ngục thì đã là nhân nhượng rồi. Con lo lắng gì chứ?”

Đôi mắt cô long lanh, lấp lánh niềm tin mãnh liệt: “Bộ trưởng Trần, bảo bối Thư Dụ của con chưa từng biết thua là gì.”

Trần Dung bất lực xua tay, nửa cười nửa thở dài: “Được được, bảo bối của con thiên hạ vô song, không ai bì kịp. Đi đi.”

Khương Chi Cửu khẽ đảo bước, thân hình uyển chuyển đầy phong tình, thong thả đi về phía phòng vệ sinh. Nhưng ngay khi khép cửa buồng lại, nụ cười trên môi cô vụt tắt, đôi mắt lập tức hoe đỏ.

Thư Dụ muốn ly hôn.

Thư Dụ cố tình quên cô.

Thư Dụ trong lòng còn có một người khác.

Tất cả những điều ấy như từng nhát dao, xô đẩy Khương Chi Cửu rơi mãi xuống một vực sâu không đáy.

Mỗi lần cô định vùng vẫy thoát ra, Thư Dụ lại dùng chính sức hút mê hoặc, sự chiếm hữu cùng khát vọng bảo vệ của mình để khóa chặt cô, từng chút một, khiến cô không thể nào trốn thoát.

Yêu một người không yêu mình... thật sự quá đớn đau.

Đau đến mức từ đầu lưỡi lan xuống tận đáy tim, nghẹn ngào đến buồn nôn.

Khương Chi Cửu gập người, nôn khan dữ dội. Đến một khắc nào đó, cơn buồn nôn bất chợt ngừng lại.

Trong thoáng chốc, một ý nghĩ lướt qua khiến tim cô khẽ run: Liệu lần này có phải... cô thật sự đã mang thai?

Bởi ngay ngày trước khi Thư Dụ gặp chuyện, hai người họ vẫn còn quấn quýt bên nhau.

Trong phòng tắm, Thư Dụ ôm chặt lấy vòng eo cô, hơi nóng từ pheromone của Thư Dụ không ngừng tràn vào, hòa nhập thẳng vào cơ thể yếu ớt và nhạy cảm đến cực hạn của Khương Chi Cửu.

Hay tất cả lại chỉ là... một lần giả thai nữa?

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Khương Chi Cửu còn chìm trong nỗi hoang mang giữa hy vọng và lo sợ. Vừa ngẩng đầu, cô đã thấy Thư Dụ đi ra từ cánh cửa kính mờ đọng sương, gương mặt hơi tái nhợt.

Khương Chi Cửu đang định bước tới hỏi thì phía sau chợt vang lên tiếng giày cao gót nện xuống nền, gấp gáp như nhạc nhịp dồn, chạy thẳng về phía Thư Dụ: “Ôi chao, bảo bối của mẹ, mau để mẹ nhìn con nào...”

Khương Chi Cửu lập tức ho khan kịch liệt, ho đến đỏ bừng cả mặt.

Người phụ nữ kia khựng lại, quay đầu nhìn cô. Sau hai giây mới chợt hiểu ra, vội nở nụ cười gượng, đổi hướng chạy thẳng tới ôm chầm lấy cô: “Ôi chao, bảo bối của mẹ, mau để mẹ xem, con không sao chứ?”

Ngay sau đó, bà ghé sát tai, thì thầm: “Bảo bối Thư Dụ không sao chứ?”

“Cô ấy không sao.” Khương Chi Cửu lạnh lùng gạt tay, đẩy mẹ ruột — Khương Như Di ra: “Thẩm Kinh chưa tới à?”

“Còn dám gọi thẳng cả tên mẫu thân!” Khương Như Di nhíu mày, rồi dịu giọng: “Mẫu thân con đang trên đường đến rồi. Tuy bà ấy bận trăm công nghìn việc, cả một Khương thị khổng lồ đều do bà ấy xử lý, nhưng vừa nhận được cuộc gọi của con từ Cục, bà ấy lập tức bỏ hết để chạy qua.”

Khương Chi Cửu nhếch môi cười khẩy: “Hừ, lúc sinh con bà ấy cũng bận. Bận đến nỗi con gái ruột ra đời ba tiếng rồi mới chịu xuất hiện.”

“Được rồi, được rồi, đừng nhắc chuyện cũ nữa. Ngoan nào.” Khương Như Di vốn đã quen với việc làm người hòa giải giữa con gái và người yêu, nhẹ giọng dỗ dành: “Đi thôi, tới xem Thư Dụ đi.”

Khương Chi Cửu khẽ thu lại tâm tư, vòng qua mẹ rồi bước nhanh về phía Thư Dụ.

Lúc này, Trần Dung đang đỡ lấy Thư Dụ, vừa lo lắng vừa hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Trên màn hình giám sát hiển thị rõ ràng đến phút thứ chín Trình Lập Viễn mới gục xuống. Đã có chuyện gì?”

Thư Dụ khẽ ngẩng mắt nhìn sang Khương Chi Cửu, giọng nhàn nhạt: “Không có gì cả.”

Khương Chi Cửu mơ hồ nhận ra, dường như Thư Dụ không muốn để cô nghe thấy sự thật. Cô liền lấy tay bịt chặt hai tai mình lại, rồi quay sang nói với Trần Dung: “Bộ trưởng Trần, dì hỏi lại cô ấy đi.”

Trần Dung bất đắc dĩ, đành lặp lại câu hỏi. Lần này Thư Dụ mới mở miệng, ánh mắt vẫn bình thản: “Hắn đã dùng thuốc cấm, ép năng lực bản thân lên tới cấp S.”

Ngay khoảnh khắc Thư Dụ cất lời, Khương Chi Cửu đã buông tay, nghe trọn câu trả lời ấy.

Lúc này, nhân viên y tế đưa Trình Lập Viễn ra ngoài. Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, sức lực cạn kiệt, sắc mặt trắng bệch đến nỗi chẳng thể tự bước đi.

Điều đó chứng tỏ, vừa rồi Thư Dụ trong phòng đấu đã dốc toàn bộ sức lực.

1

0

5 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.