TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Khương Chi Cửu cúi đầu xoa nhẹ cổ tay, một lần nữa nhìn thấy thái độ né tránh của Thư Dụ, hàng mi cô khẽ run lên, không tài nào khống chế nổi.

Thì ra Thư Dụ lại chán ghét việc bị cô chạm vào đến mức ấy... Có phải tận sâu trong tiềm thức, Thư Dụ thực sự oán hận từng cái chạm từ cô?

Thư Dụ vốn không quen giải thích với bất kỳ ai. Nhưng khi bắt gặp hàng mi cụp xuống và vẻ lặng lẽ của Khương Chi Cửu, trong lòng cô bỗng dấy lên một nỗi áy náy cùng thương xót khó gọi thành lời. Cuối cùng, cô vẫn mở miệng:

“Bạch Nhược Liễu nói dạo này chị đang yếu vì bước vào kỳ phát nhiệt. Trong máu tôi lại chứa nồng độ pheromone quá đậm, tôi sợ ảnh hưởng đến chị... nên mới vội đi trước.”

Ban đầu khi thấy động tác né tránh vô thức của Thư Dụ, Khương Chi Cửu như thể cảm thấy mọi chiếc lá trên “cây tim” trong lòng đều úa vàng rơi rụng trong gió lạnh.

Nhưng khi nghe được lời giải thích ấy, cô như được gỡ bỏ nút thắt trong lòng, chợt ngẩng đầu nở nụ cười: “Hóa ra là em đang nghĩ cho chị sao?”

Khương Chi Cửu mỉm cười rạng rỡ, nụ cười ấy tựa đóa hoa đã ủ kín từ lâu, được mong chờ từ lâu, nay bất chợt nở bừng trong ánh nắng mùa hạ, lộng lẫy đến xao lòng.

Thư Dụ nghe thấy rõ tiếng tim mình hỗn loạn trong l*иg ngực. Cô chỉ khẽ gật đầu cho qua, rồi thẳng bước ra phía cửa.

Khương Chi Cửu biết rằng một khi Thư Dụ đã quyết, gần như không thể lay chuyển. Cô chỉ đành tiễn Thư Dụ đến cửa.

Trong lòng chất chứa muôn điều muốn nói, muốn băng bó cho cô, muốn hỏi cô có đau không... nhưng đến cuối cùng, tất cả nghẹn lại thành một câu duy nhất: “Em gái Thư Dụ, sau này nếu muốn đến nấu ăn hay tìm lại ký ức, lúc nào cũng có thể qua đây. Chuyện vừa rồi khiến chị rất áy náy, chị luôn hoan nghênh em.”

Thư Dụ im lặng giây lát, rồi thản nhiên đáp: “Chị Khương đừng để trong lòng. Từ nay nhớ chú ý an toàn, đừng tự làm mình bị thương nữa.”

Cánh cửa khép lại, dáng vẻ lạnh nhạt từ chối của Thư Dụ vẫn còn hằn sâu trong đáy mắt Khương Chi Cửu.

Cô cúi xuống nhặt quả lựu tròn căng đã bắt đầu dở hỏng nhưng vẫn còn giữ được, định đem đi xử lý. Thế rồi bất chợt nhìn thấy trên vỏ quả lựu có khắc một gương mặt cười ngộ nghĩnh.

Không phải do cô khắc.

Người phụ giúp chuyển nhà cũng chẳng thể rảnh rỗi đến mức ấy.

Vậy thì, chỉ có thể là Thư Dụ trước khi mất trí nhớ đã từng khắc cho cô để đùa vui.

Khương Chi Cửu lặng lẽ nhìn hồi lâu, đến mức nước mắt rơi lã chã xuống má. Cuối cùng, cô lấy điện thoại chụp lại bức hình, muốn giữ nó mãi mãi.

Người từng kén chọn đến mức chẳng bao giờ chịu ăn thứ gì không hợp khẩu vị, nay lại xoay người ngồi xuống bàn ăn, từng miếng từng miếng nhét vào miệng toàn bộ những món Thư Dụ đã nấu cho cô, những trái cây Thư Dụ đã tỉ mỉ gọt sẵn. Cô ăn đến khi bụng căng tức, đến khi dạ dày đau quặn, vẫn cố không bỏ sót lấy một miếng.

Vết thương trên cánh tay nhìn thì chẳng đáng kể, nhưng lại ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt của Thư Dụ. Suốt mấy ngày nay, cô đều phải dùng tay trái để làm mọi việc.

Trong bếp, người giúp việc đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu, còn Thư Dụ thì dựa vào cuốn sổ công thức nấu ăn, kiên nhẫn dùng tay trái chế biến. Dù không thuận lợi như tay phải, nhưng so với người bình thường, bàn tay ấy vẫn linh hoạt khác thường.

Những trang sổ ghi chép tỉ mỉ đến mức khiến chính Thư Dụ cũng phải sững sờ. Mỗi món ăn đều được đánh dấu chỉnh sửa ít nhất hai lần. Món nào quá mặn hay còn mùi tanh, lần sau sẽ ghi rõ cách giảm muối, thêm hạt tiêu hay lá nguyệt quế để khử mùi.

Nếu gia vị như ngũ hương, đường hay thìa là cho quá tay, cô đều ghi chú lại để sửa. Nếu thịt hầm chưa đủ nhừ, hay hải sản hấp quá lâu, trang giấy sẽ có thêm lời nhắc nhở cho lần sau. Có những món cầu kỳ, phải trải qua nhiều lần thử nghiệm, những dòng ghi chú dày đặc, ít nhất cũng ba lần nấu mới thấy thật sự vừa ý.

Thư Dụ nhớ lại chính mình trước kia vốn rất ghét bước chân vào bếp. Cô không tài nào hình dung nổi ba năm qua, bản thân đã trải qua những gì, để có thể viết nên một cuốn sổ công thức chi li như vậy, giống hệt như đang dốc lòng phục vụ cho một vị khách quý kén ăn đến khắc nghiệt.

“Có lẽ là trước đây tiểu thư ở trường toàn gọi đồ ăn ngoài, ăn uống không điều độ, nên dạ dày bị hỏng. Thế nên tiểu thư mới tập nấu ăn cho chính mình.” Người giúp việc vừa làm vừa giải thích.

Thư Dụ hạ lửa nhỏ, gương mặt thanh thoát quay lại hỏi: “Cháu có bệnh về dạ dày sao?”

1

0

5 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.