0 chữ
Chương 17
Chương 17
Khương Chi Cửu nheo mắt cười, vẻ thỏa mãn đến lạ, nhưng lại thẳng thắn vô cùng: “Em gái à, xin lỗi nhé... chắc chị phải gọi đồ ăn ngoài thôi.”
“Khó ăn đến vậy sao?”
Thư Dụ hơi cau mày, chậm rãi bước tới, định đưa đũa thử một miếng.
Khương Chi Cửu vội đưa đĩa sang bên, không cho Thư Dụ chạm vào. Cho dù món ăn vừa mặn vừa còn mùi tanh, nhưng đợi khi Thư Dụ rời đi, cô vẫn có thể ăn hết sạch.
“Không cho em nếm đâu.” Khương Chi Cửu bỗng đổi giọng, quay sang nói: “À, chị nhớ lúc mới dọn tới hình như có thấy một cuốn sổ tay dạy nấu ăn. Để chị tìm xem, có khi là của em.”
Cô lục lọi khắp nơi, cuối cùng phải kiễng chân mở tủ bếp trên cao. Lờ mờ trông thấy một quyển sổ trắng, Khương Chi Cửu quay đầu lại, cười tươi gọi: “Thư Dụ, chị tìm được rồi, em mau tới xem đi!”
Cô vừa rút quyển sổ ra, thì bất ngờ một con dao gọt hoa quả cũng rơi theo xuống.
Khương Chi Cửu tuy là Omega, nhưng lại là Omega cấp S mạnh nhất. Nếu không, cô cũng chẳng thể có tỉ lệ tương hợp trăm phần trăm với Thư Dụ.
Cơ thể tuy mềm yếu, nhưng phản ứng không hề chậm. Cô lập tức lùi về sau, tránh được lưỡi dao.
Nhưng ngay sau đó, một quả lựu từ trên tủ cũng lăn xuống.
Khương Chi Cửu né không kịp, quả lựu gần như rơi thẳng vào đầu. Trong tích tắc, Thư Dụ lao tới, kéo mạnh cô ra sau.
Cùng lúc, mũi dao cứa vào cánh tay Thư Dụ. Máu rịn ra, đỏ tươi như vệt son, rồi từng giọt tí tách rơi xuống nền gạch.
“Thư Dụ!”
Khương Chi Cửu hốt hoảng ném cuốn sổ, vội vã nắm lấy cánh tay cô kiểm tra. Một vết rạch dài bằng ngón út hằn lên mặt trong cánh tay, chẳng rõ sâu cỡ nào. Cô hoảng hốt quay đầu: “Đợi chị, chị đi lấy thuốc trong phòng phụ.”
Tất cả đồ đạc, tranh treo, ngăn kéo trong phòng khách... đều được dồn vào căn phòng đó. Trong ấy, còn cả ảnh cưới của hai người.
Thuốc cũng ở đó. Khương Chi Cửu gấp gáp lao đi.
Cô vốn không biết trên cuốn sổ có để dao. Giờ nghĩ lại, hẳn là Thư Dụ lo cô ở nhà gọt trái cây dễ đứt tay nên cố tình cất dao lên chỗ cao.
Con dao kia vốn thuộc bộ dao bếp, không có vỏ bọc, vì thế mới rơi xuống như vậy.
Còn quả lựu? Chắc cũng do Thư Dụ tiện tay đặt lên trên.
Đều là lỗi của cô. Nếu ban nãy chịu lấy ghế đứng lên kiểm tra trước, thì đã chẳng khiến Thư Dụ bị thương. Nghĩ đến đây, khóe mắt Khương Chi Cửu cay xè, càng bước nhanh hơn.
Phía sau, Thư Dụ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng đỏ rực như cánh bướm đang lao đi ấy, trong lòng chợt run lên. Hình ảnh Khương Chi Cửu ở phố đi bộ hôm nào, cúi gập người, nước mắt loang đầy gương mặt, bỗng ùa về rõ rệt.
“Không cần tìm đâu.” Giọng cô vang lên, thản nhiên: “Không sao, vết thương không sâu. Tôi rửa qua nước là được.”
Khương Chi Cửu vừa chạy vừa ngoái đầu: “Nước lã có vi khuẩn, để chị lấy thuốc.”
“Chỉ là vết nhỏ. Tôi ra hiệu thuốc trong khu xử lý cũng được.”
Khương Chi Cửu đành dừng lại. Đứng ngay cửa phòng phụ, cô đối diện ánh mắt lạnh nhạt của Thư Dụ.
“Tôi về trước.” Giọng Thư Dụ hờ hững.
Khương Chi Cửu hít sâu, cố đè nén sự xót xa trong ngực, giọng mềm đi: “Thư Dụ, cho dù vết thương nặng hay nhẹ, cũng đều tại chị. Để chị sát trùng rồi băng bó cho em, được không?”
“Không cần.” Thư Dụ thản nhiên, dường như chẳng mảy may bận tâm: “Không nghiêm trọng đến thế.”
Cô tiện tay nhặt cuốn sổ lên, lật vài trang, nhận ra nét chữ quen thuộc của mình. Đã chắc chắn đây là sổ tay của bản thân, Thư Dụ liền giơ lên: “Sổ của tôi. Tôi mang đi.”
“Thư Dụ!”
Khương Chi Cửu vội chạy tới, giữ lấy tay còn lại của cô: “Em đừng đi, để chị…”
Nhưng ngay tức thì, Thư Dụ nhíu mày, mạnh mẽ hất tay ra.
Cái hất lạnh lùng ấy khiến cánh tay Khương Chi Cửu khựng lại trong khoảng không, cứng đờ, vô cùng khó xử.
Cô nuốt xuống nỗi đau tràn ngập, cố gắng gượng cười, giọng nhẹ như gió:
“Xin lỗi, đừng căng thẳng. Chị chỉ... chỉ thấy áy náy, thật sự muốn băng bó cho em.”
Thư Dụ im lặng hồi lâu, rồi lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách.
Cô hiểu rõ, máu chảy khiến pheromone trong cơ thể tiết ra càng nhiều. Nếu Khương Chi Cửu lại gần, chỉ khiến cơ thể cô ấy thêm khó chịu.
Từ ngày phân hoá đến giờ, Thư Dụ luôn phải cẩn trọng. Mỗi lần vô tình chảy máu, xung quanh, bất kể là bạn học hay người lạ Omega, đều sẽ bị ảnh hưởng.
“Khó ăn đến vậy sao?”
Thư Dụ hơi cau mày, chậm rãi bước tới, định đưa đũa thử một miếng.
Khương Chi Cửu vội đưa đĩa sang bên, không cho Thư Dụ chạm vào. Cho dù món ăn vừa mặn vừa còn mùi tanh, nhưng đợi khi Thư Dụ rời đi, cô vẫn có thể ăn hết sạch.
“Không cho em nếm đâu.” Khương Chi Cửu bỗng đổi giọng, quay sang nói: “À, chị nhớ lúc mới dọn tới hình như có thấy một cuốn sổ tay dạy nấu ăn. Để chị tìm xem, có khi là của em.”
Cô lục lọi khắp nơi, cuối cùng phải kiễng chân mở tủ bếp trên cao. Lờ mờ trông thấy một quyển sổ trắng, Khương Chi Cửu quay đầu lại, cười tươi gọi: “Thư Dụ, chị tìm được rồi, em mau tới xem đi!”
Khương Chi Cửu tuy là Omega, nhưng lại là Omega cấp S mạnh nhất. Nếu không, cô cũng chẳng thể có tỉ lệ tương hợp trăm phần trăm với Thư Dụ.
Cơ thể tuy mềm yếu, nhưng phản ứng không hề chậm. Cô lập tức lùi về sau, tránh được lưỡi dao.
Nhưng ngay sau đó, một quả lựu từ trên tủ cũng lăn xuống.
Khương Chi Cửu né không kịp, quả lựu gần như rơi thẳng vào đầu. Trong tích tắc, Thư Dụ lao tới, kéo mạnh cô ra sau.
Cùng lúc, mũi dao cứa vào cánh tay Thư Dụ. Máu rịn ra, đỏ tươi như vệt son, rồi từng giọt tí tách rơi xuống nền gạch.
“Thư Dụ!”
Khương Chi Cửu hốt hoảng ném cuốn sổ, vội vã nắm lấy cánh tay cô kiểm tra. Một vết rạch dài bằng ngón út hằn lên mặt trong cánh tay, chẳng rõ sâu cỡ nào. Cô hoảng hốt quay đầu: “Đợi chị, chị đi lấy thuốc trong phòng phụ.”
Thuốc cũng ở đó. Khương Chi Cửu gấp gáp lao đi.
Cô vốn không biết trên cuốn sổ có để dao. Giờ nghĩ lại, hẳn là Thư Dụ lo cô ở nhà gọt trái cây dễ đứt tay nên cố tình cất dao lên chỗ cao.
Con dao kia vốn thuộc bộ dao bếp, không có vỏ bọc, vì thế mới rơi xuống như vậy.
Còn quả lựu? Chắc cũng do Thư Dụ tiện tay đặt lên trên.
Đều là lỗi của cô. Nếu ban nãy chịu lấy ghế đứng lên kiểm tra trước, thì đã chẳng khiến Thư Dụ bị thương. Nghĩ đến đây, khóe mắt Khương Chi Cửu cay xè, càng bước nhanh hơn.
Phía sau, Thư Dụ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng đỏ rực như cánh bướm đang lao đi ấy, trong lòng chợt run lên. Hình ảnh Khương Chi Cửu ở phố đi bộ hôm nào, cúi gập người, nước mắt loang đầy gương mặt, bỗng ùa về rõ rệt.
Khương Chi Cửu vừa chạy vừa ngoái đầu: “Nước lã có vi khuẩn, để chị lấy thuốc.”
“Chỉ là vết nhỏ. Tôi ra hiệu thuốc trong khu xử lý cũng được.”
Khương Chi Cửu đành dừng lại. Đứng ngay cửa phòng phụ, cô đối diện ánh mắt lạnh nhạt của Thư Dụ.
“Tôi về trước.” Giọng Thư Dụ hờ hững.
Khương Chi Cửu hít sâu, cố đè nén sự xót xa trong ngực, giọng mềm đi: “Thư Dụ, cho dù vết thương nặng hay nhẹ, cũng đều tại chị. Để chị sát trùng rồi băng bó cho em, được không?”
“Không cần.” Thư Dụ thản nhiên, dường như chẳng mảy may bận tâm: “Không nghiêm trọng đến thế.”
Cô tiện tay nhặt cuốn sổ lên, lật vài trang, nhận ra nét chữ quen thuộc của mình. Đã chắc chắn đây là sổ tay của bản thân, Thư Dụ liền giơ lên: “Sổ của tôi. Tôi mang đi.”
“Thư Dụ!”
Khương Chi Cửu vội chạy tới, giữ lấy tay còn lại của cô: “Em đừng đi, để chị…”
Nhưng ngay tức thì, Thư Dụ nhíu mày, mạnh mẽ hất tay ra.
Cái hất lạnh lùng ấy khiến cánh tay Khương Chi Cửu khựng lại trong khoảng không, cứng đờ, vô cùng khó xử.
Cô nuốt xuống nỗi đau tràn ngập, cố gắng gượng cười, giọng nhẹ như gió:
“Xin lỗi, đừng căng thẳng. Chị chỉ... chỉ thấy áy náy, thật sự muốn băng bó cho em.”
Thư Dụ im lặng hồi lâu, rồi lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách.
Cô hiểu rõ, máu chảy khiến pheromone trong cơ thể tiết ra càng nhiều. Nếu Khương Chi Cửu lại gần, chỉ khiến cơ thể cô ấy thêm khó chịu.
Từ ngày phân hoá đến giờ, Thư Dụ luôn phải cẩn trọng. Mỗi lần vô tình chảy máu, xung quanh, bất kể là bạn học hay người lạ Omega, đều sẽ bị ảnh hưởng.
1
0
5 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
