TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Thế giới 1 - Chương 5.1: Muốn lợi dụng não yêu đương cũng phải nhả tí trai đẹp chứ

Còn chưa kịp hiểu Phó Khải Minh nổi cơn gì, điện thoại Từ Tử Nghiên đã đổ chuông. Người gọi là Đinh Kiệt.

[Nam chính gọi mình? Chắc thấy mình không tự dâng game đến tay nên sốt ruột rồi đây mà.]

Lý Vân Tuệ nghe thấy suy nghĩ này, lập tức gõ cửa kính xe gọi cô xuống, kéo tay cô dặn dò: “Tiểu Nghiên, con vừa đi khỏi, ba mẹ đã thấy khó chịu rồi. Chuyện này xét cho cùng cũng tại Lý Đông bụng dạ xấu xa, phản bội Khải Minh, lại phá hoại tình cảm chị em con.

Còn Đinh Kiệt ấy, mẹ biết con thích cậu ta, nhưng con ngây thơ quá. Cậu ta chỉ đang lợi dụng con thôi, người thật lòng thương con sẽ không để con làm chuyện nguy hiểm, con thấy mẹ nói đúng không?”

Phó Đông Phong cũng tiếp lời: “Ba mẹ cũng tự trách, không bảo vệ con cẩn thận, để con bị bọn họ lừa. Nhà mình có chuyện gì thì tự giải quyết, chứ để con dọn ra ngoài ở một mình, bọn họ càng dễ gạt con, không chừng còn giở trò khác.

Thôi con đừng dọn đi nữa. Con dám nói ra bộ mặt thật của Lý Đông thì chứng tỏ con vẫn thương Khải Minh, thương gia đình này đúng không? Anh chị con sắp về rồi, cả nhà ngồi lại nói chuyện rõ ràng, anh em một lòng thì chẳng sợ gì hết.”

“Đúng đấy, cái giới này bạc bẽo lắm, nhất là mấy đứa trẻ tuổi non dạ toàn thích nịnh trên đạp dưới. Con mà dọn ra, bọn họ tưởng con bơ vơ, thế nào cũng bắt nạt. Mẹ nghĩ mãi cũng không nỡ, con đừng đi nữa nhé.”

Nói rồi Lý Vân Tuệ kéo Từ Tử Nghiên quay vào trong, tiện tay nhét cho cô một tấm thẻ: “Con bỏ tiền túi ra trả nợ cho Lý Đông không ít nhỉ? Đây là một tỷ, con cứ tiêu, thiếu thì bảo mẹ.”

Từ Tử Nghiên định từ chối, nhưng tấm thẻ đã nằm gọn trong tay, thôi thì để quên luôn. Nghĩ lại, ở cái nhà to đùng này có người lo cơm nước, được quan tâm, lại tránh được nam chính gây rối, còn gì sướиɠ bằng tự mình chui vô cái biệt thự xa lạ kia.

Cô cười tươi: “Được ạ, sau này con không để bọn họ lừa nữa đâu.”

Trong lòng cô thầm than: [Ba mẹ nuôi thế này quá tuyệt rồi, tác giả viết nguyên chủ thành loại vong ân bội nghĩa thật quá đáng. Nếu mình mà có ba mẹ như vậy thì trong mơ cũng cười.

Mà ba mẹ này chiều con quá trời, không sợ nuôi mình thành đồ bỏ đi à? Nhưng mà mình thích làm cô chiêu nhà giàu vô dụng, hihi.]

Lý Vân Tuệ nhìn cô cười, càng thấy cô dễ thương.

Vừa bước vào, Đinh Kiệt gọi lần nữa. Phó Đông Phong trầm giọng: “Nghe đi, xem cậu ta nói gì. Con đừng sợ, ba mẹ mãi là chỗ dựa cho con, chuyện gì cũng có cách giải quyết.”

Lý Vân Tuệ cũng dặn: “Con chỉ nhớ kỹ một điều, ai thương con thì chỉ muốn con tốt lên, tuyệt đối không bắt con làm điều sai trái. Nhớ vậy là không ai lừa con được, chuyện gì cũng nghĩ cho kỹ.”

[Thật sự coi mình là con ngốc bị Đinh Kiệt lừa, lại còn tin mình vẫn nghĩ tới tình thân. Không ngờ chỉ vì trả game và vạch mặt Lý Đông mà thay đổi cách nhìn nhanh vậy.]

Từ Tử Nghiên chẳng phải kiểu hay lấn cấn, gật đầu nghe máy.

“Tiểu Nghiên? Sao lâu thế mới bắt máy? Tôi thấy Phó Khải Minh đăng status rồi, chuyện game giải quyết xong rồi à?”

2

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.