TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
30 có phải gái ế

Đi chợ về cô thấy anh đang ngồi trước máy tính vẻ mặt vừa hớn hớn hở hở vừa lén la lén lút.

"Lại trò gì nữa đây, cô nghĩ, nhà này đâu cấm xem phim đen, thích thì lên phòng khách bật cái Tv mặt to mà xem cho đã" . Nghi ngờ, cô rón rén bước đến sau lưng anh.

-Xóa ngay đi!

Anh giật bắn mình khi nghe tiếng quát của cô, còn chưa thanh minh được câu nào anh đã bị cô mắng xối xả

-Anh có biết nghĩ ko đấy hả, sau những gì Huy làm với em anh còn làm thế này à.

Sau khi nhà bị trộm viếng thăm, anh lắp camera an ninh đầy trong nhà, mục đích là để bắt trộm, nhưng trộm đâu chẳng biết, chỉ là những cảnh nóng giữa anh và cô, nhiều lắm luôn, đang được anh tải xuống 1 cái USB. Ban đầu dự định của anh là sẽ dỗ ngon dỗ ngọt để cô chấp thuận cho anh lưu lại, ai dè chưa kịp nói tiếng nào cô đã mắng anh té tát, lại còn so sánh anh với cái thằng biến thái kia. Anh cáu

-Anh lưu lại kỉ niệm đẹp của 2 chúng mình mà.

-Kỉ niệm đep? Giờ là kỉ niệm đẹp sau này chia tay thì là thứ để anh tống tiền em. Nói rồi đấy, xóa ngay ko thôi đừng hòng em cho động vào người em!

Cô vẫn luôn như thế, đang yêu nhau mặn nồng mà cô luôn nghĩ đến việc chia tay. Ko cho chạm vào à, em cũng thèm anh chứ có phải mình anh thèm khát em đâu, ai mà cứ đòi "Nữa, nữa" suốt chứ, mình cũng phải giữ phẩm giá của mình, nghĩ vậy anh trợn mắt lên

-Ko.

Vậy là anh và cô giận nhau, ngủ riêng 2 ngày rồi.

Mẹ cô gọi điện, bảo

-Tao cần làm thủ tục sổ đỏ, sáng mai mày ra công chứng với tao.

Căn nhà bố mẹ cô vẫn sống trước giờ,tuy sổ đỏ ko có tên mẹ cô, nhưng theo luật pháp nghiễm nhiên mẹ cô có quyền, vì nó là tài sản phát sinh sau hôn nhân, giờ bố cô đã mất, mẹ muốn được đứng tên, vậy cần cô làm gì?

-Tao ko có ý định cho mày thừa kế tài sản, do đó mày hãy làm chứng nhận từ chối quyền thừa hưởng của mày đối với căn nhà! Đó là lí do mẹ cần cô ra công chứng cùng.

Từ phòng công chứng bước ra, cô đi lang thang giữa nắng đầu để trần, cũng chẳng buồn để ý xung quanh. Mẹ vẫn ghét cô đến vậy, bà nhất quyết gạt cô ra khỏi cuộc đời bà, làm mọi thứ để gạch tên cô, có lẽ chẳng bao giờ bà tha thứ cho cô, ko phải thời gian làm nguôi ngoai mọi thứ, có lẽ trường hợp này nó lại càng làm sâu sắc thêm, hình như ngày ngày phải đối diện với nỗi cô đơn mẹ cô lại càng tiếc những gì đã mất, lại càng thêm oán hận cô. Nỗi đau trong cô đã dịu đi 1 chút, cô tưởng đã tạm quên đi rồi, mẹ cô lại khuấy nó lên.

Lúc anh gọi cô, cô ko nhận ra anh, ko biết vì đang mải đắm chìm trong đau khổ hay vì lang thang dưới nắng quá lâu cô bị ốm rồi. Về tới nhà cô sốt hầm hập.

Đi loanh quanh khắp nơi anh mới mua được món cháo sườn cô thích, nó là món cháo nấu bằng bột giống như cho trẻ con ăn, ko phải là cháo nấu bằng gạo xay nhỏ nhưng vẫn còn cái. Dịu dàng đặt tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, anh nói với cô

-Dậy ăn cháo nào em yêu, ăn rồi còn uống thuốc hạ sốt.

Cô ngồi dậy, nhìn anh ngây dại rồi hỏi

-Anh ko ghét em à?

-Đã bao giờ em nghe anh nói ghét em chưa hả? Yêu em nhiều đến cái mức ko có nổi cảm xúc khác xen vào, ghét em sao được

-Mình đang cãi nhau mà

-Ừ xin lỗi em, anh xóa cả đi rồi, thế ko giận anh nữa đúng ko?

Vừa nói anh vừa nghĩ "Xóa rồi thì ghi lại cái khác sau, còn thiếu gì lần mây mưa mà lo ko có tư liệu"

Cô khỏi ốm rất nhanh, suy cho cùng chỉ là cảm nắng thôi mà, nhưng nỗi đau mẹ cô vừa gieo thêm trong lòng cô thì khó mà nhanh hết được, nó cứ nhức nhối âm ỷ, cào xé trong lòng. Anh an ủi

-Thôi mà em, đừng nghĩ ngợi nhiều, cũng có phải chuyện gì mới lạ đâu, sao mẹ em lại sống được hạnh phúc với 1 kẻ như bố em chứ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà.

-Em là con của họ đấy

-Thì sao, có phải họ nuôi dạy em nên người đâu, là em tự lớn lên đấy chứ.

-Mà sao hôm đó anh biết em ở đâu để đi tìm

-Là cái Nhu báo cho anh, anh bảo, đúng 1 phần, thật ra anh dùng định vị tìm cô.

Nhu là em họ cô, con gái dì Hoa, dạo này dượng đòi li hôn với 1 điều kiện thêm vào, con cái chia đôi, Thuận, em trai Nhu, sống với dượng. Đàn ông thật sự là rất bất thường, dượng rất thân với Nhu, trước đây khi ko nảy nòi chuyện li hôn dượng thậm chí còn ghét Thuận, cứ hễ thấy mặt là mắng, vậy mà giờ chia tay, lại đòi mang thằng con trai theo. Vậy đấy, dù có yêu thương bao nhiêu thì tông giống vẫn quan trọng hơn. Dì dượng li thân đã 1 thời gian, dượng đã ra sống ở căn nhà mới mua lâu rồi nên có thể nói 2 chị em Nhu Thuận khá là thiếu thốn tình cảm cha con. Tất nhiên dượng có về, nhưng ngày được vài tiếng lại còn mắt trước mắt sau tránh dì thành ra bố con ở cạnh nhau cũng ko được trọn vẹn. Khi nghe tin dượng đòi nuôi thằng út, cô thương em họ nên có mang con bé về ở nhà 1 thời gian, cho đến khi cô thấy nó vùi đầu vào cái áo phông sặc mùi mồ hôi anh vừa thay ra sau khi tập thể hình, cô đành đuổi khéo nó, có phải đó là gen di truyền ko, mẹ nó thì thích anh rể, nó cũng tính lăm le anh rể tương lai hay sao. Với cái hoàn cảnh của nó, 1 người đàn ông hơn tuổi ân cần ấm áp, biết quan tâm như anh đúng là hình mẫu lý tưởng. Cô vì sợ mất anh nên đẩy nó đi trong lúc nó cần người an ủi động viên nhất, còn nó thì vẫn quan tâm đến cô, có phải cô đang đóng vai phản diện trường hợp này ko.

11

0

6 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.