Chương 3
Là xuân dược?
Tiếng cãi nhau inh tai nhức óc, khiến Thiên Vũ cũng dở
khóc dở cười.
- Thiên Vũ đại ca là ai? – Thiên Vũ chợt nghe tiếng nữ
nhân lạnh lùng cất lên. Chảng lập tức dỏng tai lên nghe.
- Thiên Vũ đại ca là cao thủ võ lâm thiên hạ vô song,
đại ca tới đây để giết nữ ma đầu nhà ngươi.- Linh Nhi cao giọng.
- Cái tên lạ hoắc, hắn thuộc phái nào? – Nữ nhân nở nụ
cười thâm độc, trước ánh lửa mờ ảo, lại càng thêm ma mị.
- Linh Sơn kiếm phái, trên núi Bạch Sơn. – Vẫn là Linh
Nhi nhanh nhảu trả lời. Biểu muội này của chàng, quả thực giỏi nhất là phá hoại.
- Chưa từng nghe qua, một đám vô danh tiểu tốt. – Nữ
nhân kia vẫn nhàn nhạt mà nói, trên tay vuốt vuốt ám khí, đưa ánh mắt sắc lẹm về
phía Linh Nhi:
- Thiên hạ vô song…. Đúng là dọa người, ai nghĩ ra cái
danh hiệu thật hay.
Thiên Vũ lần đầu tiên chịu ủy khuất như vậy, đúng là
rơi từ thiên đường xuống mười tám tầng địa ngục. Chàng uy danh giang hồ, vậy mà
nữ ma đầu này lại không biết tí nào. Trong lòng không khỏi chửi thầm: “ Không
biết đến Thiên Vũ ta còn đòi làm ma nữ yêu nữ cái gì”
Lại nghe thấy nữ nhân kia lớn tiếng:
- Vậy Thiên hạ vô song Thiên Vũ kia ở đâu, ra mặt đi
nào. Danh môn chính phái làm việc quang minh lỗi lạc, sao lại lén chút trốn một
góc dòm huynh đệ tỷ muội bị bắt thế. Đúng là bỏ đi.
Dương Hạo thấy vậy liền hét lên:
- Ma nữ kia, người gọi cái gì. Có giỏi cởi
trói ra đánh với ta một trận.
Nữ nhân nhìn Dương Hạo vô cùng chán ghét. Lập tức lấy
hai viên đan dược, nhét vào mồm Dương Hạo, Linh Nhi. Hai người kia giẫy dụa nôn
ọe cũng vô dụng, nữ nhân thấy vậy càng ra vẻ hài lòng, ung dung cười lạnh mà
nói:
- Để ta cho người vác loa đi thông báo, kêu
cao thủ võ lâm thiên hạ vô song kia đến cứu hai ngươi, ta cũng muốn thỉnh giáo
đôi chút.
Linh Nhi vừa khóc vừa chửi rủa, Dương Hạo cũng ho sù sụ,
mặt đỏ tía tai. Thiên Vũ ngẫm nghĩ đến mức này chàng cũng phải ra mặt. Thứ nhất
không thể để mặc Linh Nhi, Dương Hạo, thứ nhì cũng không thể để danh môn chính
phái bị ma nữ kia sỉ nhục coi thường. Nghĩ vậy chàng liền đứng dậy, theo thói
quen không quên vuốt lại đầu tóc, y phục, sử dụng khinh công nhẹ nhàng lướt xuống,
chớp mắt liền đứng sừng sững trước mặt ma nữ kia.
Nàng ta cũng không hề sửng sốt, đôi mắt sắc lạnh nhìn
chằm chằm Thiên Vũ một hồi từ trên xuống dưới, thầm đánh giá khí phách này quả
nhiên khác hẳn đám võ sỹ giang hồ tầm thường kia. Thiên Vũ thấy vậy liền nhếch
môi cười khoe vẻ đẹp tuấn lãng, mạnh mẽ mà nói:
- Tại hạ Hoàng Thiên Vũ phái Linh Sơn, xin
được thỉnh giáo, cô nương có phải chính là Huyết Nguyệt Huyền Nữ ….
- Xem ra ta cũng có chút tên tuổi nhỉ - Huyền
Nữ cười lạnh.
- Huyền Nữ cô nương, tại hạ xin được nói thẳng.
Linh Nhi và Dương Hạo là đệ muội của ta, nhưng đều không phải người trong võ
lâm giang hồ. Mong cô nương cấp giải dược. Có chuyện gì, hãy tính lên ta đi.
Huyền
Nữ đã cười thành tiếng, đôi mắt sắc như dao hướng Thiên Vũ mà nói:
- Không tồi, cũng rất ra dáng đại hiệp. Thẳng
thắn cũng tốt, đỡ mất thời gian của ta. Ngươi ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, nuốt
độc dược của ta. Ta sẽ cấp giải dược cho hai kẻ ngu ngốc kia.
- Yêu nữ, ngươi nói ai ngu ngốc. Chẳng qua
chúng ta quang minh chính đại, không sử dụng mấy chiêu ám khí hạ độc hạ lưu như
các ngươi… - Linh Nhi lại hét lên phía sau.
Lần này không ai bảo ai, cả Thiên Vũ, Dương Hạo cùng
quay ra lườm nàng cháy mặt. Huyền Nữ lại càng chán ghét chỉ chỉ về phía Linh
Nhi lắc đầu:
- Lại nói không ngu ngốc.
Nói rồi nàng phất tay, một lũ tiểu quỷ xông tới trói
chặt Thiên Vũ lại. Thiên Vũ cũng không phản ứng, để mặc cho chúng trói, Long
Linh kiếm cũng bị đoạt mất. Thực ra chàng biết Huyền Nữ cùng lũ tiểu quỷ kia
không phải đối thủ của chàng, nhưng trước mắt vẫn cần cứu Linh Nhi, Dương Hạo.
Chưa kể chưa vào hang cọp làm sao bắt được cọp, mục đích chính của chàng vẫn là
tên giáo chủ chưa ai thấy mặt kia. Đang suy nghĩ liền thấy Huyền Nữ tiến tới,
nhanh chóng ấn vào miệng chàng một viện dược. Cũng rất giữ lời hứa đưa giải dược
cho Dương Hạo, Linh Nhi, và thả hai người ra.
Thiên Vũ không khỏi gật đầu tán thưởng:” Yêu nữ này
cũng thật giữ lời”. Linh Nhi vẫn lèo nhèo chưa rời đi, khóc lóc thảm thiết gọi
tên Thiên Vũ, liền bị Dương Hạo lôi đi. Thiên Vũ gật gù: “ Vẫn là Dương Hạo
thông minh hiểu chuyện”. Đoạn chàng ngẩng cao đầu đi theo Huyền Nữ cùng đám tiểu
quỷ vào điện.
Tới một mật thất cũng được coi là kiên cố, Thiên Vũ thấy
Huyền Nữ trong ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm mình. Nàng nhíu mày
nhăn mặt, nhưng không hiểu sao Thiên Vũ lại thấy biểu cảm này thật đáng yêu.
Nhưng chẳng để Thiên Vũ cảm thán lâu, Huyền Nữ liền lao tới, bàn tay bóp cổ
chàng, nghiến rang mà nói:
- Tên Thiên Vũ kia, sao ngươi không trúng độc.
Thiên Vũ vừa bị trói chặt vừa bị bóp cổ, nghẹt thở
không nói nên lời. Mãi mới cố thốt lên được vài tiếng ú ớ. Huyền Nữ liền bỏ tay
ra, rút dao dí vào cổ chàng hét lên:
- Nói.
- Cơ thể ta vạn độc bất xâm –Thiên Vũ vừa ho
sù sụ vừa cố nói.
Huyền Nữ đôi mắt đã trợn trừng, đoạn nàng mang toàn bộ
độc dược trên người ấn vào mồm Thiên Vũ. Tự nhiên bị nhét cả đống dược vào mồm
khiến chàng mắc nghẹn. Huyền Nữ cứ vậy nhìn chàng chằm chằm, thái độ vừa nghi
ngờ vừa chờ đợi. Nửa canh giờ, một canh giờ trôi qua, Huyền Nữ vẫn nhìn chằm chằm
Thiên Vũ không chớp mắt. Bị nữ nhân nhìn lâu như thế, Thiên Vũ cũng có chút ngượng,
lại tự luyến:” Mình quả thực tuấn lãng tiêu sái, khiến yêu nữ Huyết Nguyệt giáo
cũng phải say đắm không thôi, có khi chỉ cần mỹ nam kế, chẳng phải giết chóc
gì, cũng thu phục được yêu nữ này”. Đang thầm cười trong lòng, chợt thấy Huyền
Nữ điên cuồng hét lên:
- Không thể nào, ngươi lại có thể vạn độc bất
xâm. Ta không tin.
Thiên Vũ nghe nàng kêu trời liền cười cười mà nói:
- Tại hạ quả thực vạn độc xâm. Cô nương hay
là thôi đi, ta ăn độc dược của cô cũng phát no rồi.
Huyền Nữ giận dữ đến phát điên, một cỗ âm khí toét ra
mạnh mẽ, khiến Thiên Nguyên không khỏi rợn người. Chợt nàng lại im lặng nhìn
Thiên Vũ một hồi, sau đó ha ha cười lớn:
- Vậy ta lại có trò khác cho ngươi, từ từ mà
thưởng thức.
Thiên Vũ đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lại thấy Huyền
Nữ tìm tìm gì đó trong túi, chàng không khỏi tò mò, cái túi nhỏ xíu mà như
không đáy vậy, bao nhiêu vậy rồi vẫn còn độc dược gì nữa sao. Đoạn chàng thấy
Huyền Nữ lôi ra một chiếc bình ngọc màu đỏ, lấy một viên đan dược ấn vào mồm
chàng. Thiên Vũ không khỏi sầu não:
- Huyền Nữ cô nương, tại hạ vạn độc bất xâm
mà. Cô nương đừng phí sức.
Huyền Nữ nghe vậy lại nghĩ nghĩ một chút, liền lấy
thêm chục viên nữa trong bình ấn vào mồm Thiên Vũ. Xong việc nàng liền nở nụ cười
quỷ dị, liếc mắt nhìn Thiên Vũ châm chọc.
- Cái này không phải độc dược đâu. Là thuốc
bổ ta tặng ngươi đó, người thường một viên là đủ, nhưng ta thấy ngươi nội lực
thâm sâu, võ nghệ cao cường, tặng ngươi hẳn chục viên, từ từ hưởng thụ đi.
Nói xong nàng ta lại cười ha ha vô cùng khoái chí, bỏ
ra ngoài, trước khi đi không quên liếc mắt nhìn Thiên Vũ, cười lạnh một tiếng đầy
thâm độc khiến Thiên Vũ không khỏi rùng mình. Cửa mật thất đóng lại, chỉ còn một
mình Thiên Vũ trong phòng, trong lòng ngổn ngang lo lắng.
Rất nhanh Thiên Vũ đã hiểu ra Huyền Nữ cho mình dùng
dược gì, chính là xuân dược. Chàng không khỏi khổ sở, trong lòng chửi rủa yêu nữ
thâm độc kia. Trong tà giáo này, chàng mà gây nên chuyện mất mặt gì thì sau này
làm sao còn chỗ đứng trong giang hồ. Thiên Vũ liền vận nội lực cố gắng kìm chế
luồng khí nóng đang ngày một bốc lên ngùn ngụt trong cơ thể.
Nhưng quả thực Thiên Vũ đã quá coi thường xuân dược của
Huyền Nữ. Càng vận nội lực, chỉ càng thấy không thể chống cự. Bị nhiệt lượng
trong cơ thể thiêu đốt, mồ hôi chàng toát ra như tắm, mắt đã bắt đầu hoa lên,
hơi thở trở nên nặng nề. Thiên Vũ cố gắng giữ lý trí, lắc lắc đầu liên tục, yêu
nữ kia trói chàng lại, rồi hạ xuân dược nhốt tại đây, thủ đoạn thâm độc này thực
còn hơn giết người.
Đang chửi thầm, chợt Thiên Vũ nghe thấy tiếng mở cửa,
chàng cố gắng ngước nhìn. Dù mắt đã hoa lên, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng bước
vào mật thất là năm ma nữ xấu ma chê quỷ hờn, quần áo lôi thôi bẩn thỉu, mặt
mũi nhọ nhem, tóc bết lại từng tảng. Thiên Vũ hoảng hốt hét lên:
- Huyền Nữ, ngươi thật độc ác. Đưa thuốc giải
cho ta.
Mấy ma nữ xấu xí kia nhìn thấy mỹ nam tuấn tú lại cười
hi hi, mười con mắt nhìn chằm chằm Thiên Vũ thèm thuồng như sói nhìn mồi. Khiến
chàng không khỏi sợ hãi hoảng loạn. Chẳng còn để ý đến hình tượng gì nữa, liên
tục hét rống lên:
- Tránh xa ta ra.
Lại nghe thấy bên ngoài mật thất Huyền Nữ cười ha ha khoái
chí:
- Thiên Vũ đại hiệp có nhầm không, ngươi uống
thuốc bổ đâu phải thuốc độc mà đòi giải dược. Khi nào vui vẻ với mấy nữ nhân
kia xong thì sẽ lại trở về bình thường thôi. Đại hiệp là khách quý nên Huyền Nữ
ta phải tiếp đón thực tử tế đấy nha.
Thiên Vũ trong lòng gào thét: đây là yêu quái chứ nữ
nhân gì. Giết chàng đi còn hơn.
Một ma nữ xấu xí chợt chạy đến gần Thiên Vũ khiến
chàng chỉ muốn buồn nôn, lại thấy cô ta nhanh tay cởi trói cho chàng. Thiên Vũ
càng thêm khổ sở, lại hét lên:
- Không Không, trói ta vào đi, ta thà bị
trói còn hơn. Mau mau trói ta vào.
Bên ngoài Huyền Nữ lại càng cười lớn. Nghĩ cảnh cao thủ
võ lâm thiên hạ vô song kia phát tiết với mấy ma nữ xấu xí nàng đưa vào, Huyền
Nữ thật sung sướng không thôi.
Thiên Vũ chưa bao giờ thấy hoảng loạn thế này, xuân dược
khiến cơ thể chàng bị thiêu đốt dữ dội, dục vọng càng lúc càng dâng lên mạnh mẽ,
nhìn năm ma nữ xấu xí đang nhìn mình dỏ dãi lại càng thêm uất ức. Đang chật vật
kìm chế dục vọng, đột nhiên chàng lại thấy mấy ma nữ kia lao tới. Hoảng quá, Thiên
Vũ điên loạn thét lên một tiếng, nội lực cường đại phát ra cực hạn.
“Uỳnh….” - Năm ma nữ mỗi người bắn ra một góc, cửa mật
thất bị phá tung, Thiên Vũ lảo đảo lao chạy ra ngoài.
27
0
6 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
