TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19: Sửa vòng tay

Vân Xuyên đoán không sai, lúc này Trích Nguyệt Lâu quả nhiên rối loạn. Từ khi trận đấu bắt đầu, không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện vô số tờ giấy trắng, chúng như tuyết lở ập đến, cuốn phăng từng cánh cửa sổ, tràn vào bên trong, tựa như một cơn lốc xoáy bao vây lấy đài cao ở trung tâm Trích Nguyệt Lâu.

Giấy trắng thậm chí còn leo lên cả những tấm gỗ chạm khắc trên mái nhà, những tấm bảng tên quyết định phân nhóm vốn đặt đối diện nhau, dưới sự quấy nhiễu của giấy trắng, khi thì bốn tấm va vào nhau, khi thì sáu tấm, rơi xuống rào rào. Theo những tấm bảng tên rơi xuống, các vị Yểm sư trên đài cao lần lượt tỉnh giấc, họ hoảng hốt nhìn quanh, muốn ra ngoài nhưng không được.

Đệ tử các tông môn muốn lên giúp đỡ nhưng cũng bị giấy trắng chặn đường. Những tờ giấy trắng này không phải giấy thường, vô cùng dai chắc, đao chém không đứt, nước thấm không ướt, giống như châu chấu không ngừng tuôn ra, khiến mọi người rối như tơ vò.

"Là yểm thuật! Trong Trích Nguyệt Lâu còn có Yểm sư khác! Hắn ta đang thao túng việc phân nhóm!"

"Là ai! Ai đang quấy rối! Mau ra đây!"

Có người kinh hô, tiếng bàn tán hỗn loạn.

Mà trong bóng tối phía sau đài cao, Ôn Từ đang khoanh tay, thản nhiên nhìn đám người hỗn độn trong Trích Nguyệt Lâu.

Trong bóng tối, những tà áo đầy màu sắc bay phấp phới trong gió, tiếng chuông leng keng hỗn loạn. Giấy trắng xoay tròn linh hoạt giữa những ngón tay thon dài của Ôn Từ, mặt giấy lướt qua những chiếc chuông nhỏ nhiều màu sắc đang rung động trên mu bàn tay hắn.

"Ai nghĩ ra cách này vậy? Đấu tay đôi, thật lãng phí thời gian. Chi bằng để tất cả mọi người đánh lẫn nhau..."

Ôn Từ giơ tay lên, giấy trắng liền bay theo gió, nhập vào bức tường giấy trên đài cao.

"...Như vậy mới thú vị."

Tạ Ngọc Châu và Vân Xuyên trong mộng cảnh đương nhiên không biết gì về sự hỗn loạn trong Trích Nguyệt Lâu. Nhưng họ đã nhận thức được hiện thực, cảm thấy sẽ không có ai để ý đến họ nữa.

Tạ Ngọc Châu nằm vật ra trên bãi cỏ, nàng ta nhìn quanh: "May mà bây giờ chúng ta vẫn an toàn, thời tiết ở đây tốt như vậy, trông chẳng giống ác mộng chút nào..."

Lời của Tạ Ngọc Châu dừng lại. Cách nàng ta mười trượng, một đám đen ngòm từ phía chân trời bay đến, giống như những ngọn núi đen di chuyển, nhanh chóng lướt qua họ, bóng đen kỳ dị khổng lồ di chuyển trên người họ rồi biến mất.

Tạ Ngọc Châu chậm rãi quay đầu nhìn Vân Xuyên, giơ tay chỉ về phía chúng nói: "Tại sao... lại có nhện, rết và bọ cạp cao hơn cả người?"

Vân Xuyên đáp lại một cách đương nhiên: "Bởi vì đây là ác mộng. Vừa mới có mấy đợt đi qua rồi, ở ngay sau lưng cô, cô không thấy sao?"

"Sao chúng không đuổi theo chúng ta?"

"Không biết, có lẽ là không nhìn thấy chúng ta."

Vân Xuyên trả lời dứt khoát, rồi cúi đầu tiếp tục làm việc của mình. Không biết từ lúc nào nàng đã lấy ra một con dao nhỏ kỳ lạ, đang khắc lên chiếc vòng tay của mình, gõ gõ, đυ.c đυ.c.

Tạ Ngọc Châu im lặng nhìn động tác của Vân Xuyên một lúc, nghi hoặc hỏi: "Tỷ đang làm gì vậy?"

"Sửa vòng tay."

"...Đến lúc này rồi mà tỷ còn sửa vòng tay!"

Vân Xuyên không hiểu tại sao Tạ Ngọc Châu lại tức giận, nghiêm túc đáp: "Bây giờ chính là lúc sửa vòng tay mà."

Tạ Ngọc Châu trừng mắt, thầm nghĩ người này sao có thể bình tĩnh như vậy? Bọn họ đang rơi vào ác mộng do Yểm sư triệu hồi đấy! Đây là đang liều mạng đấy! Ai lại đi sửa một cái vòng vàng rách nát trong lúc liều mạng chứ?

Vân Xuyên như nghe thấy lời oán thầm của Tạ Ngọc Châu, nàng lại gõ hai cái vào chiếc vòng, đột nhiên cất dụng cụ đứng dậy. Nàng khoác lại chiếc áo choàng đã khô một nửa lên người, thắt dây, rồi đưa tay về phía Tạ Ngọc Châu.

"Dậy đi, mộng cảnh đang thay đổi, chúng ta phải rời khỏi đây."

Vừa dứt lời, từ xa xa trên thảo nguyên liền truyền đến tiếng đất đá vỡ vụn rơi xuống, bụi đất màu xám vàng bay lên mù mịt che khuất nửa mặt trời, một trận bão cát cuồn cuộn ập đến phía họ.

Ý niệm đầu tiên của Tạ Ngọc Châu là, Vân Xuyên quả thật là thần nhân!

Ý niệm thứ hai là——không lẽ lại phải bắt đầu chạy trốn nữa rồi?

Tạ Ngọc Châu đoán đúng rồi, nhưng lại không hoàn toàn đúng. Họ lại bắt đầu chạy trốn, nhưng phương hướng chạy lần này lại rất oái oăm, họ không chạy khỏi cơn bão cát mà lại đâm đầu thẳng vào trong đó——không biết là chạy trốn hay tìm chết.

Tạ Ngọc Châu vừa bịt miệng mũi, vừa thở không ra hơi hét lên giữa đám bụi mù mịt: "Tỷ chắc chắn... không chạy nhầm hướng chứ? Tại sao khụ khụ... chúng ta lại chạy... khụ khụ vào trong bão cát cơ chứ!"

"Suỵt, đừng nói nữa... khụ khụ..." Vân Xuyên cũng bịt miệng mũi, vừa cất tiếng đã bị sặc.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.