Chương 89
Nữ nhân nói không thể tin
Đã như vậy, Nguyên Chiêu Lâm liền không khách khí, ngồi xuống nói thẳng: "Muốn hỏi thăm Vương gia hai người.."
Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy, cầu người loại chuyện này, cần từ xa tới gần, không thể trực tiếp yêu cầu để tránh khó xử.
"Người nào?" Vũ Văn Hạo quả nhiên không hề tỏ ra chán ghét
"Tiêu Dao Công."
Vũ Văn Hạo sắc mặt biến hóa, "Ngươi hỏi hắn làm cái gì?"
"Nghe Thái Thượng Hoàng nói về hắn, có chút tò mò mà thôi."
"Đối với chuyện của hắn, bản vương hoàn toàn không biết gì cả, không cần nghe ngóng." Vũ Văn Hạo sắc mặt trầm xuống nói.
Nguyên Chiêu Lâm có chút nghi hoặc, vị này Tiêu Dao Công chẳng lẽ không phải tiền nhiệm thủ phụ sao? Hắn sao lại hoàn toàn không biết gì cả?
khóe mắt nàng liếc qua thấy Hoàng Kỳ ở một bên nháy mắt ra hiệu, liền biết rõ Tiêu Dao Công có lẽ có oán cùng Vũ Văn Hạo, nàng liền nói: " Quên đi,người thứ hai muốn hỏi là Huệ Đình Hầu Chử Nhất."
Vũ Văn Hạo nhăn lại, nhướng mày, hai đầu lông mày sưng đỏ, "Hắn?"
"Người này phẩm hạnh thế nào?" Nguyên Chiêu Lâm xem ánh mắt của hắn, liền biết rõ định sẽ không có đáp án tốt đẹp gì.
"Một chữ, Xấu Xa!" Vũ Văn Hạo lạnh nhạt nói.
Nguyên Chiêu Lâm nhịn xuống ý muốn sửa lời Xấu xa là hai chữ, đáy lòng cũng là chấn động, Với tính khí của Vũ Văn Hạo, sẽ không tùy tiện nói xấu người khác, miệng của hắn chỉ ác độc đối với nàng mà thôi.
Thế nhưng, đối với Huệ Đình Hầu chỉ dùng hai chữ Xấu xa để hình dung, có thể thấy được ngươi thật là một tên cặn bã.
" Tôi muốn nghe chi tiết." Nguyên Chiêu Lâm vội vàng nói.
" Ngươi hỏi thăm hắn làm làm cái gì?" Vũ Văn Hạo hỏi.
Nguyên Chiêu Lâm do dự một chút, nói: "Cha ta muốn đem muội muội gả cho hắn."
Vũ Văn Hạo khẽ giật mình, lập tức lạnh lùng nói: "Vậy ngươi cứ đợi nhặt xác cho muội muội ngươi."
Nguyên Chiêu Lâm sợ hãi kêu lên, "Nghiêm trọng như vậy?"
Hoàng Kỳ ở bên cạnh tiếp lời, "Vương Phi, hắn cưới ba vị phu nhân, đều chết hết."
"Chết như thế nào?"
"Đối với bên ngoài tuyên bố bị bệnh mà chết, Khâm Thiên Giám nói là bởi vì hắn sát khí quá nặng, vợ không chịu nổi, hắn giết chóc đều là vì triều đình vì quốc gia, Hoàng Thượng tự nhiên liền càng thêm sủng ái hắn."
"Có thể là thật sự bệnh chết hay không?" Nguyên Chiêu Lâm trong lòng bất an, thế nhưng cũng cố gắng lạc quan.
Vũ Văn Hạo thản nhiên nói: "Nếu như ngươi tin lời nói thế thì để cho muội muội của ngươi gả đi, xem muội muội ngươi cuối cùng có thể cũng trùng hợp bệnh chết như vậy hay không."
Nguyên Chiêu Lâm nhất thời hoảng hốt, rút cuộc là một sinh mạng, coi như là không phải là thân muội muội, cũng không có thể để bị hại a.
"Các ngươi biết rõ nội tình đúng không?" Nguyên Chiêu Lâm hỏi.
Hoàng Kỳ nhìn Vũ Văn Hạo một cái, Vũ Văn Hạo gật gật đầu, "Nói đi, nói cho nàng biết."
Hoàng Kỳ liền nói: "Vị Huệ Đình Hầu này có khuynh hướng có ngược đãi nữ nhân, nữ nhân chết trong tay hắn đâu chỉ có ba vị phu nhân? thị nữ Trong phủ, Thôn nữ ở ngoại ô, chỉ sợ phải hơn mười người. Đây là chưa tính lúc hắn xuất chinh thì có quân kỹ (nữ) và những nữ tử từ các vùng lân cận đưa tới."
Nguyên Chiêu Lâm nghe vậy toàn thân lửa giận, vỗ bàn, "Việc này không có ai quản sao?"
"Người nào quản? Không có ai kiện ai sẽ quản a? Việc này nếu báo đến nha môn hắn cũng đều lén lút giải quyết xong, có thể sử dụng bạc giải quyết. Nếu cho bạc không nhận có ý đồ cáo quan hắn sẽ dùng quyền lực bức bách đến người ta dời đi hoặc là uống thuốc tự sát." Hoàng Kỳ nói.
"Vương gia không biết sao? Vương gia sao lại mặc kệ?" Nguyên Chiêu Lâm nhìn Vũ Văn Hạo hỏi, nàng giận run lên, làm sao có người ác độc như vậy mà không bị trừng phạt
"Bản vương không ít lần cùng hắn lên xung đột, về sau còn tố cáo lên Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hạ lệnh điều tra, lại không có chuyện này, Vương gia ta bởi vậy còn bị Phụ Hoàng trách cứ một trận, nói ta vu cáo nguyên soái." Vũ Văn Hạo nói.
Nguyên Chiêu Lâm trong lòng chấn động "Nói như thế hắn đã giết nhiều nữ nhân như vậy, hắn cũng có thể giải quyết hết?"
"Ngoại trừ một người, người nọ là nhà mẹ đẻ phu nhân thứ ba của hắn, Lục châu Tri Phủ, vừa vặn lúc vị phu nhân kia chết, Lục Tri Phủ cũng ở kinh thành, chứng kiến thân thể nữ nhi toàn thân đều là vết thương, vô cùng thê thảm, hơn nữa, trong bụng còn hài tử còn bị sảy thai đấy, Lục Tri Phủ tự nhiên không muốn bỏ qua, muốn điều tra chuyện này..."
"Cuối cùng thì sao?" Nguyên Chiêu Lâm thấy hắn đột nhiên đã ngừng lại lời nói, vội vàng hỏi.
Hoàng Kỳ thở dài, "Không có điều tra thành công, Lục Tri Phủ điên rồi."
Nguyên Chiêu Lâm toàn thân run lên, tức giận thấu tận lỗ chân lông, nàng cảm giác tóc của mình đều dựng lên, "không ai trị được hắn sao?"
Vũ Văn Hạo thản nhiên nói: "Ngược lại là bị người ta đánh cho một trận đấy."
"Ai đánh vậy? Đánh rất tốt." Nguyên Chiêu Lâm nghiến răng nghiến lợi nói, "Thế nào không đem hắn đánh chết?"
"Tiêu Dao Công!" Vũ Văn Hạo nhìn nàng một cái, nói.
"Tiêu Dao Công?" Nguyên Chiêu Lâm khẽ giật mình, Tiêu Dao Công tuổi già nua, lại vẫn có thể đánh hắn một trận? Uy vũ! Nàng nhất định phải đi bái phỏng Tiêu Dao Công.
Hoàng Kỳ nói: "Sau khi tam phu nhân Huệ Đình Hầu chết, hắn muốn kết hôn với cháu gái Tiêu Dao Công, chuyện này thậm chí còn mời Chử Thủ Phụ làm mai, vốn việc hôn nhân có thể thành, không nghĩ tới Tiêu Dao Công biết được, cầm long đầu quải trượng đánh cho một trận, đánh cho hắn ba ngày không thể xuống giường, có thể thấy được là xuống tay thật độc."
" long đầu quải trượng? Nghe cảm giác rất lợi hại." Nguyên Chiêu Lâm hận không thể lập tức nhìn thấy vị Tiêu Dao Công này, thật sự là rất sùng bái hắn.
"Đó là đương nhiên, long đầu quải trượng là Thái Thượng Hoàng ban thưởng cho hắn, trên đánh hôn quân..."
Nguyên Chiêu Lâm nhịn không được tiếp lời, "Dưới đánh gian thần."
Hoàng Kỳ khẽ giật mình, "Vương Phi biết rõ?"
Người hiện đại ai cũng biết, có gì mà ngạc nhiên.
Nguyên Chiêu Lâm nhiệt huyết sôi trào, "Nếu như vị Tiêu Dao Công kia có thể ngăn chặn Huệ Đình Hầu này, ta ngược lại là có thể cầu hắn một chút."
Vũ Văn Hạo sưng to lập tức tối nói, "Ngươi đi tìm hắn? Không cho phép!"
"Vương gia đến cùng vì sao thấy hắn không vừa mắt?" Nguyên Chiêu Lâm hỏi, một vị anh hùng vĩ đại như vậy, hắn dựa vào cái gì xem người ta không vừa mắt a?
"Không Cho phép chính là không cho phép!" Vũ Văn Hạo đứng lên, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi dám đi, bản vương liền đánh gãy chân của ngươi”
"Chúng ta có ước định, không thể động thủ với ta." Nguyên Chiêu Lâm dựa vào lí lẽ biện luận.
Vũ Văn Hạo khẽ nói: "Bản vương không cần phải tự mình động thủ."
Nguyên Chiêu Lâm ngơ ngác một chút, quên hắn có rất nhiều thủ hạ, thế nhưng, bất kể có phải hay không là tự mình động thủ, ý nghĩa là giống nhau, không thể đối với nàng dùng vũ lực.
"Nếu như ta không đi tìm Tiêu Dao Công, ngươi có biện pháp sao?" Nguyên Chiêu Lâm hỏi.
"Bản vương tại sao phải giúp muội muội của ngươi."
"Đó là em vợ ngươi."
"Ngươi đã nói, bổn vương sớm hay muộn sẽ hưu ngươi đấy, Đừng quên lời của ngươi." Vũ Văn Hạo cảm giác cuối cùng xả được cơn giận, ngươi là gấu mẹ đấy à, nữ nhân này thật ghê gớm, Luôn đem lý do sẽ hưu phi treo ra bên miệng, cứ như hắn không dám làm vậy.
Nguyên Chiêu Lâm lời nói thấm thía nói: "Vương gia, nữ nhân nói không thể tin."
" Cho nên… " Vũ Văn Hạo cố gắng nheo mắt lại, lại phát hiện nheo lại chính là nhắm mắt, trong lòng càng tức giận, "Ngươi nói không thể đối với ngươi động thủ, cũng là không thể tin rồi hả?"
Nguyên Chiêu Lâm ngạc nhiên phát hiện, công việc đấu võ mồm này thật ra là có thể luyện ra được, Vũ Văn Hạo phản ứng so với trước đây càng nhạy bén rồi.
Nàng khả năng đã lãng phí một con vịt, cũng lãng phí thời gian cùng tâm tư làm vịt..
9
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
