TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 87
Không phải là vô tình

Nguyên Chiêu Lâm mãnh liệt rút tay về đẩy hắn ra, "ngươi Làm gì a?"

Vũ Văn Hạo ngơ ngẩn hỏi nàng, "Làm gì là làm gì?"

"Mặt của ngươi!" Nguyên Chiêu Lâm chỉ trích, thật không nghĩ tới hắn còn là một đăng đồ tử.

Hắn hừ một tiếng, " Là chính ngươi áp lại đây, bản vương chỉ là muốn quay đầu đi chỗ khác, miễn cho bị ngươi mạo phạm."

"Thì ra vẫn là lỗi của ta?"

"Chẳng lẽ lại là bản vương sai? Là bản vương túm lấy ngươi áp lại đây?"

Hắn ngồi thẳng người, lạnh lùng nói: "Nguwoi Có gì đặc biệt hơn người? Bản vương Cũng không phải chưa thấy qua, lại nói, bản vương cái gì cũng đều bị ngươi nhìn thấy, cũng không thấy bản vương mất hứng."

Nguyên Chiêu Lâm dở khóc dở cười, "Ta đây là vì xử lý miệng vết thương của ngươi."

" Ai muốn ngươi nhiều chuyện?"

"Sớm biết như vậy mặc kệ ngươi, kệ cho ngươi về sau không thể giao hợp, đoạn tử tuyệt tôn." Nguyên Chiêu Lâm cảm giác tính tình càng ngày càng không khống chế được, mà nguyên nhân chủ yếu vẫn là hắn hơi quá đáng.

"Ngươi là Vương Phi của bản vương, bản vương đoạn tử tuyệt tôn, ngươi cũng giống vậy đoạn tử tuyệt tôn."

" Ngươi về sau còn phải hưu ta." Nguyên Chiêu Lâm nheo mắt lại, "Chúng ta từng có giao hẹn."

“Trước khi nói đến vẫn đề này, hãy suy nghĩ thật kỹ lời hứa của ngươi với Phụ Hoàng, ngươi đã hứa trong vòng một năm cho hắn ôm tôn tử đấy." Hắn lành lạnh nói.

Nguyên Chiêu Lâm thanh thản nói: "Một năm có thể có nhiều thay đổi lắm, ta hiện tại cũng không nghĩ tới.”

Vũ Văn Hạo không nói gì, nhưng là trong lòng có một cỗ tức giận không nói nên lời

Đó là vì sự bình thản của cô ấy, nhưng cũng bởi vì hai chữ Thay đổi trong lời nói của cô ấy.

Suốt đường đi họ không nói chuyện nữa và hai người cũng ngồi cách xa nhau

Trở lại trong phủ, Nguyên Chiêu Lâm liền trực tiếp trở về Phượng Nghi các.

Trong sân, Nguyên Khanh Bình đang ăn chè đậu đỏ Kỳ Ma Ma làm cho nàng, thấy nàng trở về, lông mày nhéo một cái, nói: "muộn thế này mới trở về?"

"Có một số việc làm chậm trễ." Nguyên Chiêu Lâm ngồi xuống, thò mặt lại gần nhìn nhìn, kia chè đậu đỏ tựa hồ thực không tồi, “Ma ma, cho ta tới một chén.

"Chuyện gì làm chậm trễ?" Nguyên Khanh Bình hỏi.

"Việc nhỏ." Nguyên Chiêu Lâm nhìn nàng vẫn nhìn chằm chằm chính mình, thấy lộ ra vài phần lo lắng, không khỏi hơi giật mình, muội muội này có vẻ tốt với cô

"Tỷ không thể thông minh một chút mà sao?" Nguyên Khanh Bình phiền muộn nói.

"Thật không có việc gì."

Nguyên Khanh Bình không tin chút nào nhưng đây cũng không phải việc nàng có thể lo lắng có được.

Nàng nhàn nhạt nói: "Nhị lão phu nhân bảo muội hỏi thăm một chút xem quan hệ của tỷ cùng Vương gia có phải thật như như tỷ nói hay không."

"Ừm." Nguyên Chiêu Lâm Tâm thất thần mà lên tiếng.

Nguyên Khanh Bình ăn vài miếng, cầm chén đẩy tức giận nói: " Sao tỷ không quan tâm? Trong phủ nghe ngóng chuyện của tỷ là có mục đích, đầu óc tỷ sao hồ đồ như vậy a?"

Nguyên Chiêu Lâm nhìn cô đột nhiên tức giận, cười cười, "Có mục đích gì?"

"Muội làm sao biết? Nhất định là vì con đường làm quan của phụ thân, nếu như ngươi không giúp được phụ thân, hậu quả khẳng định rất nghiêm trọng, muội nhìn ra được, tỷ cùng Vương gia kỳ thật cũng không hẳn là tốt lắm."

Nguyên Chiêu Lâm như có điều suy nghĩ nói: "Ngươi ngược lại tâm tư rất rõ ràng."

Nguyên Khanh Bình tức giận nói: "rõ ràng cái gì? Mấy năm này phụ làm cái gì ai mà không biết? Muội lại không phải người ngu."

"Đó là chuyện của hắn, ngươi đừng quản là được." Nguyên Chiêu Lâm nói.

Nguyên Khanh Bình cười lạnh, "Muội mặc kệ sao? Muội là không muốn quản đấy, thế nhưng, muội có cách nào sao, chuyện chung thân của muội hắn đều an bài cho muội rồi, chỉ còn chờ bán muội đi, làm đá lót đường cho tiền đồ của hắn."

"Chuyện chung thân của ngươi cũng đã sắp xếp xong xuôi? Ta thế nào không biết?" Nguyên Chiêu Lâm kinh ngạc, nàng không phải là mới cập kê sao? Sao lại gấp gáp như vậy đã an bài việc hôn nhân?

"Đã gửi canh thiếp của muội đi rồi."

"Là ai?" Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

Nguyên Khanh Bình lạnh lùng nói: "Chử Nhất."

"Chử Nhát là ai?"

Hỷ ma ma ở bên cạnh thản nhiên nói: "Cháu trai Chử Thủ Phụ, đã hơn ba mươi, đã chết ba vị chính thê."

"Ngươi mới mười lăm tuổi lại gả cho một người hơn ba mươi tuổi làm vợ kế? Lẽ nào lại như vậy!" Nguyên Chiêu Lâm nghe vậy, rất tức tối, Tĩnh Hầu là điên rồi sao? Như vậy chà đạp nữ nhi của mình.

"Phụ thân nói, là ta trèo cao rồi, người ta mặc dù đã ba mươi mấy tuổi, cũng đã là Huệ Đình Hầu, thân phận tôn quý lắm."

"Vậy thì như thế nào?" Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

"Không thế nào, chỉ có thể nghe lệnh mà gả đi." Nguyên Khanh Bình khẩu khí vẫn như trước lạnh lùng, nàng mới hơn mười lăm tuổi nhưng đã nhìn thấu rất nhiều, chuyện chung thân của nàng nàng không có quyền quyết định.

Nguyên Chiêu Lâm hỏi Hỷ ma ma, "Vị Huệ Đình Hầu này nhân phẩm thế nào?"

Hỷ ma ma nói: "Vương Phi có thể đi hỏi Vương gia một chút, Vương gia mười lăm tuổi xuất chinh chính là theo chân Huệ Đình Hầu, năm hai mươi tuổi Vương gia mới tự mình nắm giữ ấn soái đấy."

Nguyên Chiêu Lâm nhìn sắc mặt như tro tàn của Nguyên Khanh Bình, "Ngươi sợ là sớm đã nghe ngóng a?"

Nguyên Khanh Bình sắc mặt tái nhợt, "Nghe xong, là người thô bạo."

Hai chữ Thô bạo sợ chỉ là khái quát chưa đủ đi.

Nguyên Chiêu Lâm đột nhiên liền hiểu ra, nàng không phải là muốn ở chỗ này phụng bồi mình là muốn ở chỗ này trốn tránh hít thở chút không khí.

Mười lăm tuổi, học sinh trung học a.

Tĩnh Hầu vì tiền đồ của mình, thật là không từ thủ đoạn rồi.

Nguyên Khanh Bình ánh mắt bén nhọn mà nhìn nàng, "Ta từng hận ngươi, nếu như ngươi có được tâm Sở vương, giúp phụ thân thượng vị, có lẽ ta không cần gả cho Huệ Đỉnh Hầu, nhưng ta biết mình nghĩ như vậy quá ích kỷ.”."

Nguyên Chiêu Lâm nhìn nhìn khuôn mặt đầy giận dữ và ghét mâu thuẫn của cô , một cái học sinh trung học muốn thừa nhận việc này, không khỏi quá tàn nhẫn.

"Ngươi có biện pháp đến giúp ta không? Ta không muốn gả cho Huệ Đình Hầu, ta không muốn chết." Nguyên Khanh Bình hai mắt đẫm lệ, giọt nước mắt dường như đã rất lâu rồi cô mới rơi xuống. cô ấy nói lời van xin này, nàng không thể cầm được nước mắt

Nguyên Chiêu Lâm im lặng, ở niên đại này thời đại này, hôn nhân là mệnh lệnh của cha mẹ và lời người mai mối, vị trưởng tỷ thị phi này nơi nào có tư cách nói chuyện

"Không thể, thật sao?" Nguyên Khanh Bình lạnh lùng mà nở nụ cười, một tay lau nước mắt, "Ta biết cầu ngươi là dư thừa, ngươi còn bản thân khó bảo toàn, làm sao có thể lo lắng ta?"

Nguyên Chiêu Lâm khó nhọc nói: "Hôn sự của ngươi, ta không có quyền lợi can thiệp."

"Ngươi không có, nhưng nếu ngươi được sủng ái, có thể thỉnh Vương gia can thiệp, hắn là Sở vương, chỉ cần hắn nói một câu Huệ Đình Hầu không thích hợp, phụ thân sẽ nghe hắn, nhưng ngươi có thể cầu Vương gia thật sao?" Nguyên Khanh Bình nhìn nàng chằm chằmnói.

Nguyên Chiêu Lâm vẫn im lặng, nàng có thể yêu cầu không? Nàng không xác định, nàng cũng không có thể tuỳ tiện cho Nguyên Khanh Bình một cái hứa hẹn, vì sợ rằng cô sẽ thất vọng nếu điều này không thành

"Vương Phi, Chè đậu đỏ... ." Kỳ Ma Ma bưng chè đậu đỏ tiến đến, thấy bầu không khí giữa hai tỷ muội có chút căng thẳng, trong lòng không khỏi do dự.

Nguyên Chiêu Lâm nhận lấy, từ từ uống, nàng tin tưởng bộ dáng của mình xem ra rất vô dụng.

Nguyên Khanh Bình nuốt nước mắt vào trong, không giấu được vẻ thất vọng "Mà thôi, ngươi cũng khó xử, hơn nữa, ta ngày xưa đối với ngươi không tốt, ngươi không cần phải giúp ta."

Nguyên Chiêu Lâm trong đầu có một chút ký ức, cô muội muội này ngày xưa nói chuyện quả thực chanh chua, cũng rất ưa thích chèn ép người khác.

Thế nhưng, cũng có những đoạn ấm lòng, chẳng hạn, mỗi một lần nguyên chủ bị phụ thân cùng mẫu thân quở trách, nàng đều ra tay giúp đỡ. Mà đồ vật nguyên chủ ưa thích, mặc dù nàng cũng ưa thích nhưng nàng rất ít tranh đoạt,.

Tỷ muội tầm đó, không coi là sâu sắc, thế nhưng, cũng tuyệt không phải vô tình.

Có lẽ, nàng nên mở miệng cầu xin Vũ Văn Hạo.

10

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.