Chương 78
Tất cả mọi người rất tức giận
Chử Minh Dương rất buồn bực, "Lúc trước mẫu thân còn nói để cho muội gả cho Sở vương, muội mới không muốn gả cho Sở vương đâu, hơn nữa lại gả đi làm Trắc Phi, muội không muốn làm thiếp."
Chử Minh Thúy ánh mắt lóe lên, nói: "Sở vương ngược lại cũng còn tốt, thái hậu sẽ không quá chỉ trích Sở Vương Phi, đến cùng mẫu phi Hiền Phi nương nương của Sở Vương vẫn là cháu gái ruột của thái hậu, có cái tầng quan hệ này, thái hậu đối với người của Sở Vương Phủ liền bao dung hơn rất nhiều, ngươi xem Sở Vương Phi từ sau khi kết hôn đến giờ rất ít vào cung vấn an, nhưng thái hậu cũng chưa từng nói lời nào."
"Sở vương..." Chử Minh Dương trong đầu dần dần hiện ra một tuấn mỹ nam tử. Lần cuối cùng gặp hắn là ở cửa thành, khi đó, hắn là đánh thắng trận khải hoàn về triều, cưỡi tuấn mã cao lớn, mặc hộ giáp màu vàng, rất uy phong.
Kỳ thật nàng từ lúc nhỏ đã biết Sở vương rồi, khi đó hắn cũng hay đến phủ, hưng mọi người đều biết hắn tới đây là gặp đại tỷ.
Nàng nhàn nhạt nói: "Muội không muốn gả cho Sở vương."
Chử Minh Thúy khẽ giật mình, "Tại sao?" Nàng kỳ thật biết rõ tâm tư muội muội, trước kia mỗi một lần Sở Vương đến, nàng đều lén lút nấp ở sau cửa theo dõi.
"Hắn cưới nữ nhi Nguyên gia, Nguyên Chiêu Lâm loại nữ nhân này hắn cũng có thể lấy, muội chướng mắt hắn." Chử Minh Dương nói.
"Hắn là bị người Nguyên gia thiết kế, bất đắc dĩ phải cưới, hơn nữa, tổ phụ nói nếu như muội nguyện ý gả đi qua đó sẽ để cho Sở vương bỏ Nguyên Chiêu Lâm."
Chử Minh Dương nhìn nàng, bờ môi kéo lên, "Đại tỷ vì sao một mực thuyết phục ta gả cho Sở vương?"
Chử Minh Thúy nói: "Đại tỷ vì muốn tốt cho ngươi, Sở vương là một nam tử tốt hiếm thấy, muội gả cho hắn nhất định sẽ hạnh phúc."
Chử Minh Dương cười lạnh, "Thật sao? Tốt như vậy, Tỷ vì cái gì không lấy hắn?"
Chử Minh Thúy ánh mắt tối sầm lại
, "Đó là bởi vì hắn đã cưới Nguyên Chiêu Lâm."
"Tại sao Nguyên Chiêu Lâm ở phủ công chúa lại đắc thủ? không phải là Tỷ tỷ âm thầm giúp đỡ hết sức sao?" Chử Minh Dương giễu cợt nói.
Chử Minh Thúy chấn động, "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Chử Minh Dương nhún nhún vai, "Trước khi Đại tỷ gả đi, muội cùng với tỷ như hình với bóng, trong lòng tỷ suy nghĩ gì, tỷ làm cái gì, muội đều rất rõ ràng, muội không nói không có nghĩa là muội là người ngu, tỷ tỷ trở về đi, không cần khuyên bảo, muội nếu như muốn gả cho Sở vương, đó là muội cam tâm tình nguyện gả, thế nhưng tuyệt sẽ không bởi vì chút tâm tư nhỏ của tỷ mà gả, bên ngoài mọi người nói là Sở vương phụ ngươi, duy chỉ có muội biết, là tỷ thay đổi tâm trước."
Chử Minh Thúy khiếp sợ đến nói không ra lời, nhìn lại người muội muội mà ả vẫn cho là điêu ngoa ngốc nghếc này, lại không nghĩ rằng nàng tâm tư kín đáo như vậy.
Nàng chợt nhớ tới tổ mẫu nói lời “ Chử gia, không có nữ nhi đơn giản”
Sự bình tĩnh và khôn khéo của nàng là ngụy trang, mà Chử Minh Dương, xảo quyệt độc ác tùy hứng lại cũng là ngụy trang, dưới sự ngụy trang này cuối cùng là tâm tư thế nào đây? Nàng đột nhiên thấy kinh sợ.
Một thị nữ rất nhanh tiến đến, "Vương Phi, Nhị tiểu thư, Lão phu nhân đã xảy ra chuyện."
Chử Minh Thúy kinh sợ nhảy dựng lên, lớn tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"
Thị nữ cũng là bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nói: "Vừa mới Lão phu nhân uống một chén canh, uống canh xong liền thổ huyết, giờ thì đã đã bất tỉnh rồi."
Chử Minh Thúy cả kinh, lẩm bẩm: "Trời ạ, trời ạ!"
Dường như có cái gì đó kẹt cổ họng của nàng, thanh âm của nàng cơ hồ cũng không thể phát ra, hô hấp hít thở không thông, toàn bộ người cảm thấy quay cuồng, mắt tối sầm lại ngất đi.
Khi tỉnh lại, đã là ở trong Tề vương phủ.
Tề vương ngồi bên cạnh, lo lắng nhìn nàng, "Nàng tỉnh rồi?"
Nàng đột ngột ngồi dậy, nắm chặt tay Tề vương, toàn thân run rẩy, "Tổ mẫu thế nào rồi?"
Tề vương ôm nàng, vỗ nhẹ vào lưng để xoa dịu nàng, "Yên tâm, Tổ mẫu không sao, chỉ là cuống họng bị tổn thương, về sau không nói được nữa."
Không nói được rồi?
Chử Minh Thúy giật mình như gặp quỷ, dở khóc dở cười, "Quá tàn nhẫn, quá độc ác rồi."
Tề vương nghi hoặc nhìn nàng, "Sao vậy? Người nào nhẫn tâm?"
Chử Minh Thúy nhớ tới con ngươi bang lãnh kia của tổ phụ, lại nhớ tới sự ngoan độc của hắn, nhiều năm vợ chồng, chỉ một câu nói xấu Hỷ mama kia lại bị ra tay độc ác đến thế.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi
Cuộn mình trong vòng tay của Tề Vương, nàng dịu dàng thút thít nỉ non, "Tổ mẫu đã già rồi lại gặp tai họa bất ngờ, thật sự là trời xanh nhẫn tâm a."
Tề vương dịu dàng vuốt tóc nàng, "Bản vương đã hỏi rồi, là một nha đầu trong phủ đem nhầm thuốc bổ thành canh đưa cho tổ mẫu uống, Thuốc quá bổ tổ mẫu không tiêu nổi dẫn đến hỏng cuống họng. Sau này mời ngự y đến khám chữa chắc là không sao đâu."
Chử Minh Thúy tâm mắng Tề vương ngu xuẩn, cái lí do hoang đường như vậy mà hắn cũng tin được.
Người đơn thuần ngu xuẩn như vậy làm sao có thể làm chỗ dựa cho nàng dựa vào? Làm sao có thể đoạt được cái vị trí thái tử kia? Chử Minh Thúy lần đầu tiên cảm giác được bản thân đã chọn lầm người rồi.
Nếu như là Vũ Văn Hạo, hắn chỉ sợ sớm đã hiểu rõ mọi chuyện không đơn giản như vậy, sau đó tăng thêm phòng bị, làm cho nàng cảm thấy có cảm giác an toàn.
Nhớ tới Vũ Văn Hạo, lòng nàng lại nhói đau.
Lúc trước xếp đặt thiết kế hắn, là tình thế bất đắc dĩ, bởi vì tổ phụ lúc ấy quyết định muốn toàn lực hỗ trợ Tề vương, hơn nữa Thái Thượng Hoàng bệnh nặng không rảnh bận tâm Vũ Văn Hạo, nàng chỉ có thể từ bỏ hắn.
Nàng không muốn lưng đeo tội danh phụ bạc, chỉ có thể là âm thầm phái người tiếp cận Nhị phu nhân Tĩnh Hầu Phủ, cho lời khuyên và chờ đợi để Nhị phu nhân tính kế. Tại thời điểm xảy ra sự việc ở phủ công chúa, nàng cũng cố ý tạo cơ hội cho Nguyên Chiêu Lâm. Chẳng qua là khi đó vốn nghĩ Hoàng Thượng dù vì thể diện, cùng lắm thì để cho Vũ Văn Hạo cưới nàng làm Trắc Phi, không nghĩ tới, hắn trực tiếp lấy nàng ta làm chánh phi.
Quả thật, Nàng vì thế hận một hồi, Nhưng mà sau khi như ý gả cho Tề Vương, nàng nhất thời quên mất, làm sao nghĩ đến hôm nay tình thế đã thay đổi?
Tề vương không biết trong nội tâm nàng suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy thân thể của nàng càng lúc càng mềm nhũn, chỉ nghĩ là do nàng lo lắng bệnh tình của tổ mẫu, cho nên càng ôm chặt nàng hơn.
Tĩnh Hầu Phủ.
Tĩnh Hầu gần đây thật sự muốn tức chết, vốn khi gặp Chử Thủ Phụ đã thoải thuận hai nhà nếu muốn nối lại tình xưa, chỉ cần Nguyên Chiêu Lâm nhường lại vị trí Sở Vương Phi. Hắn cũng dốc hết sức cam đoan, nói Nguyên Chiêu Lâm đã đồng ý, nhưng hắn còn chưa kịp đi tìm cách, chỉ gọi Nhị lão phu nhân tung ra một ít lời đồn đãi, Chử Thủ Phụ cũng đã vào cung gặp Hoàng Thượng nhận được tin tức là Nguyên Chiêu Lâm đến lấy thêm Trắc Phi còn phản đối chứ đừng nói nhường lại vị trí Sở Vương Phi.
Lúc hắn đi Chử phủ tìm Chử Thủ Phụ một lần nữa thì thậm chí cửa Chử Phủ còn không vào được.
Không chỉ có như thế, khảo hạch của Lại bộ sắp bắt đầu. Cấp trên của hắn, Binh bộ Thượng thư nói cho hắn biết, Lại bộ thật sư muốn khảo hạch hắn.
Lại bộ đều là thế lực Chử gia, hắn biết rõ đây là Chử Thủ Phụ cảnh cáo hắn.
Hắn càng về sau càng nghĩ càng sai, hôm nay còn cơ hội cứu vãn,đành phải đem Nguyên Chiêu Lâm gọi trở về quở mắng một trận, tốt nhất nên ngoan ngoãn nhường lại cái vị trí Vương Phi này. Hắn lập tức liền sai người đi Vương phủ lấy lí do Lão phu nhân bệnh nặng gọi nàng hồi phủ.
Lại không nghĩ đến, người báo tin trở về nói, Vương Gia thương thế chưa lành, Vương Phi còn cần chăm sóc, không thể hồi phủ, thỉnh Hầu gia mời lương y trị liệu cho Lão phu nhân.
Tĩnh Hầu đột nhiên giận dữ, không để ý thân phận chửi mắng trong thư phòng, "Nàng đủ lông đủ cánh rồi sao? Còn chiếu Cố vương gia? Năm xưa nó gặp Vương gia mấy lần nó còn không biết sao? Thật sự là phản rồi, ngươi lập tức đi nói cho nó biết, nếu không về bây giờ nó sẽ hối hận."Hạ nhân chỉ còn cách đi báo tin.
Tại sở Vương phủ, Tào ngự y đến. Nguyên Chiêu Lâm nghe thành Thảo Ngự y. Từ hôm nay Thảo Ngự y mỗi ngày sẽ xử lý miệng vết thương của Vũ Văn Hạo. Miệng vết thương đã đóng vảy rồi, hắn nhìn đến miệng vết thương đã được khâu lại, cảm giác thập phần kinh diễm, cái này nếu như là Tú Nương, trực tiếp có thể so với Tú Nương của nội cung đi.
7
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
