0 chữ
Chương 16
Chương 16
Còn bây giờ thì sao?
Kết hôn, sinh con, nuôi con, chăm cháu, cứ thế sống hết một đời sao?
Bảo Ny cảm thấy đây không phải là cuộc sống mà mình mong muốn.
Từ xa vọng lại tiếng kêu của hải âu, còn có những chú chim hải âu dang rộng đôi cánh bay lượn, biển cả xanh thẳm trước mắt thật bao la...
"A... A!"
Bảo Ny hét to về phía biển cả, xua tan hết những bất an, hoang mang trong lòng.
Tuy rằng cô vẫn luôn ghét sự độc đoán của lão Khương, quản cô đủ thứ chuyện, nhưng giờ phút này, cô cảm thấy may mắn, may mắn vì mình đã được ông ấy huấn luyện.
Đột nhiên đến một nơi xa lạ, đối mặt với người thân xa lạ, môi trường xa lạ, lại còn những chuyện bất ngờ xảy ra - tất cả những điều này đâu thể giống như trong tiểu thuyết, dễ dàng chấp nhận ngay được.
Những ngày qua, cô luôn cẩn thận, dè dặt, sợ lộ ra sơ hở.
Đối mặt với những lời đồn đại, cô đã từng vô số lần muốn nhảy xuống biển, xem có thể quay về được không, dù cho có phải quay về đối mặt với những bài huấn luyện khắc nghiệt của lão Khương!
Nhưng dựa theo lý thuyết xuyên không, hình như không có khả năng quay về.
Sống tạm bợ còn hơn là chết, cô lại không có can đảm nhảy xuống biển, cứ sống lay lắt vậy!
Những tâm sự này ai mà hiểu được chứ?
Lâm Bảo Ny về đến nhà, bố mẹ vẫn chưa đi làm về.
Bảo Ny mở cửa vào nhà, đặt bánh quy lên bàn, về phòng thay quần áo rồi đi ra.
Quần áo mặc qua phải giặt sạch sẽ, không thể làm gì khác hơn, Lâm Bảo Ny rất thạo việc chỉnh lý giặt quần áo, được lão Khương huấn luyện.
Lâm Bảo Ny thầm than thở, lớn chừng này rồi mà chưa bao giờ nghĩ về lão Khương nhiều đến thế. Cô mong ông ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, lớn tiếng gọi: "Khương Kiều Kiều, con nhanh lên! Khương Kiều Kiều, con làm gì vậy? Đá chân đó..."
Lau mắt một cái, phải kiên cường, không có gì to tát, cô có thể!
Sau khi phơi quần áo xong, bà nội cô cũng không biết đã đi đâu, cơm cô cũng không biết làm, đành phải trở về phòng mình.
Đúng rồi, cô phải xem trong kho bạc nhỏ có bao nhiêu tiền trước đã.
Bảo Ny tìm hộp sắt đựng tiền - không hề nhỏ, lại còn được giấu rất kín đáo. Cô ngồi xếp bằng trên giường gạch, cẩn thận mở nắp hộp. Ồ, bên trong vẫn còn khá nhiều!
Trong hộp sắt dùng dây thun cuộn một cuộn lại, cột mấy cuộn tiền giấy, có một tệ, năm hào, hai hào, năm xu... Phải có tầm mười cuộn.
Lấy ra số tiền này, phía dưới mới là phần quan trọng.
Đếm một chút, tờ năm tệ có sáu mươi tờ, ba trăm tệ!
Bên dưới còn có cả xấp tiền mười tệ dày cộp. Bảo Ny run run tay, phải thử mấy lần mới cầm được lên.
Số tiền này, trước đây không phải cô chưa từng thấy, nhưng cảm giác lúc này lại khác hẳn—không phải kiểu phấn khích như trúng xổ số, mà là một sự kích động khó tả.
Hít sâu một hơi để ổn định tâm trạng, Bảo Ny bắt đầu đếm: "Một tờ, hai tờ, ba tờ... bốn mươi, bốn mươi mốt... năm mươi chín... bảy mươi mốt... tám mươi chín."
Trời ạ! Bảo Ny đúng là cái máy hút tiền mà, thậm chí còn có hẳn một hộp riêng để đựng!
Cố gắng nhớ lại, mới biết được số tiền này là Bảo Ny bắt đầu từ hơn mười tuổi, xuống biển bắt cua, hải sâm, bào ngư, nhất là bào ngư lớn.
Mỗi lần bắt xong, cô ấy liền ngồi thuyền ra đảo, đi vào trong thành phố, chuyên môn tìm những người có tiền để bán.
Khi đó mới thành lập nước chưa được mấy năm, còn có rất nhiều nhà tư bản đỏ hoặc là kẻ có tiền có chút tài sản, công tư hợp doanh, vì vậy việc buôn bán của cô không tệ.
Sáng sớm ra đảo đều là hải sản tươi mới nhất, giá cả không thấp, dần dần cố ấy tích góp được không ít tiền.
Thấy Bảo Ny biết tính toán, ông nội Lâm quyết định để cô ấy tự quản lý số tiền này. Ông còn dặn dò mọi người rằng đây là tiền của Bảo Ny, không ai được phép động đến.
Lời nói của ông nội Lâm vẫn rất có uy tín, cứ như vậy, Bảo Ny đều đặn bán hàng nhiều năm, cho đến hai năm nay, tuổi tác lớn hơn, bên ngoài quản lý cũng nghiêm khắc hơn, mới không bán nữa.
Mỗi lần Bảo Ny bán hải sản về đều sẽ mua chút đồ ăn, đồ dùng, ai nói cũng không được dùng.
Bảo Ny tính toán một chút, không tính những cuộn tiền mệnh giá nhỏ kia, chỉ năm tệ và mười tệ là 1190 tệ, ở thời đại này, cũng coi như là tiểu phú bà rồi!
Bảo Ny phấn khích cất tiền cẩn thận, đóng chặt nắp hộp rồi đặt lại vào chỗ cũ.
Cảm giác yên tâm hơn hẳn - có tiền trong túi, lòng không hoảng hốt. Tiền chính là lá gan của anh hùng!
Hơn nữa, ngoài tiền ra, Bảo Ny còn giấu những thứ khác, những thứ mà ngay cả ông nội Lâm cũng không hay biết.
Kết hôn, sinh con, nuôi con, chăm cháu, cứ thế sống hết một đời sao?
Bảo Ny cảm thấy đây không phải là cuộc sống mà mình mong muốn.
Từ xa vọng lại tiếng kêu của hải âu, còn có những chú chim hải âu dang rộng đôi cánh bay lượn, biển cả xanh thẳm trước mắt thật bao la...
"A... A!"
Bảo Ny hét to về phía biển cả, xua tan hết những bất an, hoang mang trong lòng.
Tuy rằng cô vẫn luôn ghét sự độc đoán của lão Khương, quản cô đủ thứ chuyện, nhưng giờ phút này, cô cảm thấy may mắn, may mắn vì mình đã được ông ấy huấn luyện.
Đột nhiên đến một nơi xa lạ, đối mặt với người thân xa lạ, môi trường xa lạ, lại còn những chuyện bất ngờ xảy ra - tất cả những điều này đâu thể giống như trong tiểu thuyết, dễ dàng chấp nhận ngay được.
Những ngày qua, cô luôn cẩn thận, dè dặt, sợ lộ ra sơ hở.
Nhưng dựa theo lý thuyết xuyên không, hình như không có khả năng quay về.
Sống tạm bợ còn hơn là chết, cô lại không có can đảm nhảy xuống biển, cứ sống lay lắt vậy!
Những tâm sự này ai mà hiểu được chứ?
Lâm Bảo Ny về đến nhà, bố mẹ vẫn chưa đi làm về.
Bảo Ny mở cửa vào nhà, đặt bánh quy lên bàn, về phòng thay quần áo rồi đi ra.
Quần áo mặc qua phải giặt sạch sẽ, không thể làm gì khác hơn, Lâm Bảo Ny rất thạo việc chỉnh lý giặt quần áo, được lão Khương huấn luyện.
Lâm Bảo Ny thầm than thở, lớn chừng này rồi mà chưa bao giờ nghĩ về lão Khương nhiều đến thế. Cô mong ông ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, lớn tiếng gọi: "Khương Kiều Kiều, con nhanh lên! Khương Kiều Kiều, con làm gì vậy? Đá chân đó..."
Sau khi phơi quần áo xong, bà nội cô cũng không biết đã đi đâu, cơm cô cũng không biết làm, đành phải trở về phòng mình.
Đúng rồi, cô phải xem trong kho bạc nhỏ có bao nhiêu tiền trước đã.
Bảo Ny tìm hộp sắt đựng tiền - không hề nhỏ, lại còn được giấu rất kín đáo. Cô ngồi xếp bằng trên giường gạch, cẩn thận mở nắp hộp. Ồ, bên trong vẫn còn khá nhiều!
Trong hộp sắt dùng dây thun cuộn một cuộn lại, cột mấy cuộn tiền giấy, có một tệ, năm hào, hai hào, năm xu... Phải có tầm mười cuộn.
Lấy ra số tiền này, phía dưới mới là phần quan trọng.
Đếm một chút, tờ năm tệ có sáu mươi tờ, ba trăm tệ!
Bên dưới còn có cả xấp tiền mười tệ dày cộp. Bảo Ny run run tay, phải thử mấy lần mới cầm được lên.
Hít sâu một hơi để ổn định tâm trạng, Bảo Ny bắt đầu đếm: "Một tờ, hai tờ, ba tờ... bốn mươi, bốn mươi mốt... năm mươi chín... bảy mươi mốt... tám mươi chín."
Trời ạ! Bảo Ny đúng là cái máy hút tiền mà, thậm chí còn có hẳn một hộp riêng để đựng!
Cố gắng nhớ lại, mới biết được số tiền này là Bảo Ny bắt đầu từ hơn mười tuổi, xuống biển bắt cua, hải sâm, bào ngư, nhất là bào ngư lớn.
Mỗi lần bắt xong, cô ấy liền ngồi thuyền ra đảo, đi vào trong thành phố, chuyên môn tìm những người có tiền để bán.
Khi đó mới thành lập nước chưa được mấy năm, còn có rất nhiều nhà tư bản đỏ hoặc là kẻ có tiền có chút tài sản, công tư hợp doanh, vì vậy việc buôn bán của cô không tệ.
Sáng sớm ra đảo đều là hải sản tươi mới nhất, giá cả không thấp, dần dần cố ấy tích góp được không ít tiền.
Thấy Bảo Ny biết tính toán, ông nội Lâm quyết định để cô ấy tự quản lý số tiền này. Ông còn dặn dò mọi người rằng đây là tiền của Bảo Ny, không ai được phép động đến.
Lời nói của ông nội Lâm vẫn rất có uy tín, cứ như vậy, Bảo Ny đều đặn bán hàng nhiều năm, cho đến hai năm nay, tuổi tác lớn hơn, bên ngoài quản lý cũng nghiêm khắc hơn, mới không bán nữa.
Mỗi lần Bảo Ny bán hải sản về đều sẽ mua chút đồ ăn, đồ dùng, ai nói cũng không được dùng.
Bảo Ny tính toán một chút, không tính những cuộn tiền mệnh giá nhỏ kia, chỉ năm tệ và mười tệ là 1190 tệ, ở thời đại này, cũng coi như là tiểu phú bà rồi!
Bảo Ny phấn khích cất tiền cẩn thận, đóng chặt nắp hộp rồi đặt lại vào chỗ cũ.
Cảm giác yên tâm hơn hẳn - có tiền trong túi, lòng không hoảng hốt. Tiền chính là lá gan của anh hùng!
Hơn nữa, ngoài tiền ra, Bảo Ny còn giấu những thứ khác, những thứ mà ngay cả ông nội Lâm cũng không hay biết.
15
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
