0 chữ
Chương 6
Chương 6
Ngu Phàm cuống cuồng từ chối, nhưng lời nói buột miệng lại khiến cả hai người đều sầm mặt.
Chú Thẩm.
Một đứa con của vệ sĩ không chỉ được sống trong nhà chính, còn dám gọi chủ nhà là “chú”, lại còn lừa được ông chủ đến mức sẵn sàng chia cổ phần cho mình.
Đối phương lại chính là người luôn khôn ngoan tỉnh táo, gia chủ nhà họ Thẩm, Thẩm Chi Viễn.
Chuyện này vốn dĩ đã rất khó nói rõ ràng.
Tuy rằng cha của Ngu Phàm đã hy sinh để bảo vệ Thẩm Chi Viễn.
Nhưng vì Thẩm Chi Viễn mà chết thì đâu chỉ có một người, ai chẳng có vợ con?
Nếu ai cũng có thể ở trong nhà họ Thẩm, ai cũng có thể nhúng tay vào tài sản nhà họ Thẩm, thì chẳng phải bây giờ đã biến thành trại từ thiện rồi sao?
Thân thế của Ngu Phàm rất kỳ lạ.
Điều này, ai cũng biết.
Ánh mắt Thẩm Mộ Hợp khẽ ngưng đọng, ngay sau đó lại dịu xuống. Những ngón tay thon dài vẫn cầm lấy chiếc thẻ đen.
Anh đứng dậy, khẽ cúi người, động tác tự nhiên đưa thẻ nhét vào túi áo hoodie của Ngu Phàm.
Cơ thể của Thẩm Mộ Hợp bao phủ lên người cậu, một mùi hương thanh mát như chanh nhè nhẹ thoảng qua.
Ngu Phàm vô thức co người lại, thậm chí đến hơi thở cũng nín lại.
Năm nay Ngu Phàm mới nhập học, còn Thẩm Mộ Hợp thì vừa tốt nghiệp từ Holston năm ngoái.
Hai người chỉ cách nhau bốn tuổi, về chiều cao thì không lệch nhiều lắm.
Ngu Phàm chỉ thấp hơn chừng hai ba phân, nhưng dáng người hắn lại gầy gò, lúc cúi đầu còn có thể thấy rõ đoạn xương nhô lên ở sau gáy.
Khoảng cách gần như thế này khiến cậu trông giống như đang được Thẩm Mộ Hợp ôm vào lòng.
Thẩm Mộ Hợp ghé sát lại, hơi thở ấm nóng phả vào tai Ngu Phàm, nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”
Ngu Phàm mấp máy môi, nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn thiếu gia.”
Thẩm Mộ Hợp đứng thẳng dậy, nhìn cậu một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Bóng lưng anh thẳng tắp, rất nhanh đã biến mất nơi cửa phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Ngu Phàm và Hạ Ôn Hành.
Ngu Phàm đưa tay vào túi áo, lần tay trên tấm thẻ vừa bị nhét vào, vẻ mặt có phần ngơ ngác.
Hạ Ôn Hành nhìn khuôn mặt ngây ra của cậu, không hiểu sao bỗng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Anh đưa tay tháo chiếc mũ hoodie trên đầu Ngu Phàm xuống, để lộ mái tóc hơi dài.
Dường như đã rất lâu chưa cắt, tóc dài quá tai, thậm chí còn có thể buộc được một chỏm nhỏ phía sau đầu.
Tóc hơi xoăn, bị nhốt trong mũ lâu ngày nên một vài sợi bị ép lệch, giờ được tự do lại lập tức dựng ngược lên.
Hạ Ôn Hành đưa tay ép sợi tóc dựng đứng nhất xuống.
“Đàn em Tiểu Phàm, tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt.”
Chú Thẩm.
Một đứa con của vệ sĩ không chỉ được sống trong nhà chính, còn dám gọi chủ nhà là “chú”, lại còn lừa được ông chủ đến mức sẵn sàng chia cổ phần cho mình.
Đối phương lại chính là người luôn khôn ngoan tỉnh táo, gia chủ nhà họ Thẩm, Thẩm Chi Viễn.
Chuyện này vốn dĩ đã rất khó nói rõ ràng.
Tuy rằng cha của Ngu Phàm đã hy sinh để bảo vệ Thẩm Chi Viễn.
Nhưng vì Thẩm Chi Viễn mà chết thì đâu chỉ có một người, ai chẳng có vợ con?
Nếu ai cũng có thể ở trong nhà họ Thẩm, ai cũng có thể nhúng tay vào tài sản nhà họ Thẩm, thì chẳng phải bây giờ đã biến thành trại từ thiện rồi sao?
Thân thế của Ngu Phàm rất kỳ lạ.
Điều này, ai cũng biết.
Ánh mắt Thẩm Mộ Hợp khẽ ngưng đọng, ngay sau đó lại dịu xuống. Những ngón tay thon dài vẫn cầm lấy chiếc thẻ đen.
Cơ thể của Thẩm Mộ Hợp bao phủ lên người cậu, một mùi hương thanh mát như chanh nhè nhẹ thoảng qua.
Ngu Phàm vô thức co người lại, thậm chí đến hơi thở cũng nín lại.
Năm nay Ngu Phàm mới nhập học, còn Thẩm Mộ Hợp thì vừa tốt nghiệp từ Holston năm ngoái.
Hai người chỉ cách nhau bốn tuổi, về chiều cao thì không lệch nhiều lắm.
Ngu Phàm chỉ thấp hơn chừng hai ba phân, nhưng dáng người hắn lại gầy gò, lúc cúi đầu còn có thể thấy rõ đoạn xương nhô lên ở sau gáy.
Khoảng cách gần như thế này khiến cậu trông giống như đang được Thẩm Mộ Hợp ôm vào lòng.
Thẩm Mộ Hợp ghé sát lại, hơi thở ấm nóng phả vào tai Ngu Phàm, nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”
Ngu Phàm mấp máy môi, nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn thiếu gia.”
Bóng lưng anh thẳng tắp, rất nhanh đã biến mất nơi cửa phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Ngu Phàm và Hạ Ôn Hành.
Ngu Phàm đưa tay vào túi áo, lần tay trên tấm thẻ vừa bị nhét vào, vẻ mặt có phần ngơ ngác.
Hạ Ôn Hành nhìn khuôn mặt ngây ra của cậu, không hiểu sao bỗng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Anh đưa tay tháo chiếc mũ hoodie trên đầu Ngu Phàm xuống, để lộ mái tóc hơi dài.
Dường như đã rất lâu chưa cắt, tóc dài quá tai, thậm chí còn có thể buộc được một chỏm nhỏ phía sau đầu.
Tóc hơi xoăn, bị nhốt trong mũ lâu ngày nên một vài sợi bị ép lệch, giờ được tự do lại lập tức dựng ngược lên.
Hạ Ôn Hành đưa tay ép sợi tóc dựng đứng nhất xuống.
“Đàn em Tiểu Phàm, tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt.”
6
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
