0 chữ
Chương 32
Chương 32
Ngu Phàm mặt lạnh, đẩy mạnh anh ta ra.
Hạ Ôn Hành hoàn toàn không ngờ cậu lại phản ứng như thế, không hề phòng bị, đành buông tay theo lực đẩy của cậu.
Ngu Phàm xỏ dép vào, bước nhanh đến tủ quần áo, mở cửa tủ, lấy ra một hộp thuốc nhỏ.
Cậu xách hộp quay lại giường, đặt nó lên bàn học bên cạnh. Sau đó mở hộp ra, lấy trong đó ra lọ cồn sát trùng và vài cây tăm bông.
Đặt chai cồn lên bàn, cậu lấy một cây tăm bông nhúng vào một ít cồn.
Hạ Ôn Hành lặng lẽ nhìn động tác của cậu, đầu óc thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Ngu Phàm không quan tâm anh ta đang nghĩ gì, quay đầu lại, nắm lấy cằm anh ta.
Hạ Ôn Hành theo phản xạ ngẩng mặt lên.
Ngón tay thon dài trắng nõn giữ chặt cằm anh ta, hơi dùng sức, đầu ngón tay mềm mại in hằn lên da thịt.
Giờ thì Hạ Ôn Hành đang trong tư thế hơi ngửa đầu lên.
Từ góc độ này, có thể mơ hồ nhìn thấy hàng mày của Ngu Phàm khẽ nhíu lại, đến cả khóe môi cũng căng thẳng.
Nhìn thế nào cũng thấy không vui chút nào.
Là vì anh ta sao?
Vì anh ta bị thương?
Hạ Ôn Hành bỗng thấy có chút hoảng loạn không lý do, tim đập lệch một nhịp, ngón tay buông thõng bên người cũng run nhẹ một cái.
Anh ta nuốt nước bọt, yết hầu khẽ chuyển động.
Ngu Phàm khi chăm chú làm việc trông có chút lạnh nhạt, đôi mắt trong veo đầy tập trung, như thể trong mắt cậu chỉ còn lại duy nhất chuyện trước mắt, cũng chỉ còn lại duy nhất một người.
Cậu dùng tăm bông ấn nhẹ vào vết nứt nơi khóe môi anh ta, hơi mạnh tay, mở miệng thản nhiên nói: “Đừng có cử động.”
Tăm bông thấm cồn ấn lên vết thương, thật ra khá đau, nhưng lúc này Hạ Ôn Hành chẳng còn để ý đến điều đó nữa.
Hơi thở của anh ta lập tức trở nên gấp gáp, không kiểm soát được mà khẽ gật đầu, giọng có chút khàn, xen lẫn nhịp thở dồn dập.
“Biết rồi.”
Giống như bị mê hoặc, anh ta vô thức giơ tay nắm lấy vạt áo của Ngu Phàm, từng chút một siết chặt trong lòng bàn tay.
Ánh mắt của Hạ Ôn Hành có chút mơ hồ, sắc mặt cũng trở nên hoảng hốt.
Anh ta cảm thấy như có thứ gì đó đang nảy mầm trong tim mình, càng lúc càng sinh sôi mãnh liệt, cuối cùng khiến cả trái tim như căng tràn sắp vỡ.
Một người chuyên nghiệp như anh ta, dù là lúc thế này cũng không quên “kế hoạch quyến rũ” của mình, gần như cảm thán mà thốt lên: “Cậu đúng là ngoan quá đi, bảo bối à.”
Ngu Phàm chưa bao giờ nghe ai ngoài 307 gọi cậu kiểu sến súa như vậy, tay khẽ run lên, lực ấn theo đó cũng mạnh hơn.
“Á—” Hạ Ôn Hành khẽ nhíu mày, bàn tay đang nắm lấy vạt áo cậu cũng theo đó siết chặt hơn.
Nhận ra mình làm anh ta đau, Ngu Phàm lập tức nhẹ tay lại.
Hạ Ôn Hành hoàn toàn không ngờ cậu lại phản ứng như thế, không hề phòng bị, đành buông tay theo lực đẩy của cậu.
Ngu Phàm xỏ dép vào, bước nhanh đến tủ quần áo, mở cửa tủ, lấy ra một hộp thuốc nhỏ.
Cậu xách hộp quay lại giường, đặt nó lên bàn học bên cạnh. Sau đó mở hộp ra, lấy trong đó ra lọ cồn sát trùng và vài cây tăm bông.
Đặt chai cồn lên bàn, cậu lấy một cây tăm bông nhúng vào một ít cồn.
Hạ Ôn Hành lặng lẽ nhìn động tác của cậu, đầu óc thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Ngu Phàm không quan tâm anh ta đang nghĩ gì, quay đầu lại, nắm lấy cằm anh ta.
Hạ Ôn Hành theo phản xạ ngẩng mặt lên.
Ngón tay thon dài trắng nõn giữ chặt cằm anh ta, hơi dùng sức, đầu ngón tay mềm mại in hằn lên da thịt.
Giờ thì Hạ Ôn Hành đang trong tư thế hơi ngửa đầu lên.
Nhìn thế nào cũng thấy không vui chút nào.
Là vì anh ta sao?
Vì anh ta bị thương?
Hạ Ôn Hành bỗng thấy có chút hoảng loạn không lý do, tim đập lệch một nhịp, ngón tay buông thõng bên người cũng run nhẹ một cái.
Anh ta nuốt nước bọt, yết hầu khẽ chuyển động.
Ngu Phàm khi chăm chú làm việc trông có chút lạnh nhạt, đôi mắt trong veo đầy tập trung, như thể trong mắt cậu chỉ còn lại duy nhất chuyện trước mắt, cũng chỉ còn lại duy nhất một người.
Cậu dùng tăm bông ấn nhẹ vào vết nứt nơi khóe môi anh ta, hơi mạnh tay, mở miệng thản nhiên nói: “Đừng có cử động.”
Tăm bông thấm cồn ấn lên vết thương, thật ra khá đau, nhưng lúc này Hạ Ôn Hành chẳng còn để ý đến điều đó nữa.
“Biết rồi.”
Giống như bị mê hoặc, anh ta vô thức giơ tay nắm lấy vạt áo của Ngu Phàm, từng chút một siết chặt trong lòng bàn tay.
Ánh mắt của Hạ Ôn Hành có chút mơ hồ, sắc mặt cũng trở nên hoảng hốt.
Anh ta cảm thấy như có thứ gì đó đang nảy mầm trong tim mình, càng lúc càng sinh sôi mãnh liệt, cuối cùng khiến cả trái tim như căng tràn sắp vỡ.
Một người chuyên nghiệp như anh ta, dù là lúc thế này cũng không quên “kế hoạch quyến rũ” của mình, gần như cảm thán mà thốt lên: “Cậu đúng là ngoan quá đi, bảo bối à.”
Ngu Phàm chưa bao giờ nghe ai ngoài 307 gọi cậu kiểu sến súa như vậy, tay khẽ run lên, lực ấn theo đó cũng mạnh hơn.
“Á—” Hạ Ôn Hành khẽ nhíu mày, bàn tay đang nắm lấy vạt áo cậu cũng theo đó siết chặt hơn.
4
0
2 tuần trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
