0 chữ
Chương 26
Chương 26
Trong khung chat chỉ có vỏn vẹn hai chữ:
[S: Xuống đây.] (S là Thẩm, Thẩm trong Thẩm Mộ Hợp nha.)
Hạ Ôn Hành hơi ngẩn người, nhướng mày, hàng chân mày sắc sảo khẽ nhíu lại. Anh ta xỏ giày xuống giường.
Mặt trời mùa hè chói chang, ánh nắng rực rỡ đến chói mắt. Vì sợ làm Ngu Phàm thức giấc, Hạ Ôn Hành chỉ kéo rèm cửa sổ xuống một nửa.
Anh ta đi đến bên cửa sổ, kéo nốt phần rèm còn lại ra, ánh sáng rực rỡ lập tức tràn vào phòng. Hạ Ôn Hành theo bản năng nheo mắt lại.
Cuối cùng, anh ta cúi đầu nhìn xuống. Dưới gốc cây lớn trước ký túc xá, có một bóng người đứng đó.
Dù nhìn không rõ mặt, nhưng chỉ thoáng qua một cái, Hạ Ôn Hành đã nhận ra ngay, đó là Thẩm Mộ Hợp.
Mộ Hợp sao lại đột ngột đến đây?
Ánh nắng xuyên qua tầng tầng tán lá rậm rạp, rơi xuống người Thẩm Mộ Hợp, ánh sáng và bóng tối như bị xé vụn, mơ hồ bao lấy anh.
Thẩm Mộ Hợp tựa vào thân cây, chiếc sơ mi màu lạc đà trên người càng khiến anh trông thêm phần ôn hòa, gương mặt trắng trẻo bị bóng cây che khuất, lộ ra hàng mày mắt cụp thấp, trong đôi mắt cụp xuống vô cớ tích tụ một tầng hàn ý lạnh lẽo.
Dáng người cao gầy, lại càng thêm vẻ thanh lãnh.
Bàn tay thon dài cầm lấy điện thoại, trong đôi mắt hổ phách là lạnh lẽo sâu sắc.
Hạ Ôn Hành đi ra khỏi ký túc xá, vừa giơ tay chào vừa bước nhanh về phía Thẩm Mộ Hợp.
“Mộ Hợp, sao cậu lại…”
Nghe thấy giọng Hạ Ôn Hành, Thẩm Mộ Hợp ngẩng đầu, trong đôi mắt vốn luôn dịu dàng ấy lúc này lại bùng lên cơn giận nặng nề.
Anh cất điện thoại vào túi áo, nhấc chân tiến lại gần Hạ Ôn Hành.
Phát hiện sắc mặt Thẩm Mộ Hợp không đúng, Hạ Ôn Hành liền dừng bước, trên mặt lộ ra chút do dự.
Thẩm Mộ Hợp lạnh mặt, hoàn toàn không cho anh ta thời gian phản ứng, sải bước nhanh chóng lao về phía Hạ Ôn Hành, mỗi bước đi như giẫm lên dây cung căng chặt.
Khi đứng trước mặt Hạ Ôn Hành, anh không hề do dự, cũng không nói câu nào, cánh tay lập tức vung lên, đấm mạnh một cú vào bên mặt Hạ Ôn Hành.
Hạ Ôn Hành hoàn toàn không kịp tránh, chỉ cảm thấy đầu óc “ong” một tiếng, mặt rát bỏng đau đớn.
Sự kinh ngạc dâng lên trong đáy mắt, Hạ Ôn Hành theo phản xạ lùi về sau một bước, đồng thời giơ tay phải lên chắn cú tiếp theo của Thẩm Mộ Hợp.
“Mẹ nó, cậu điên rồi à!” Hạ Ôn Hành gầm lên.
Trong mắt Thẩm Mộ Hợp thoáng hiện lên ánh nhìn tàn khốc, không cho anh ta bất kỳ cơ hội phản kháng nào, bước chân nhanh chóng đổi hướng, tay còn lại nắm thành nắm đấm, mang theo sức mạnh sấm sét nhắm thẳng vào bụng Hạ Ôn Hành.
“Cậu đã làm gì với Ngu Phàm! Cậu đúng là đồ cầm thú!”
[S: Xuống đây.] (S là Thẩm, Thẩm trong Thẩm Mộ Hợp nha.)
Hạ Ôn Hành hơi ngẩn người, nhướng mày, hàng chân mày sắc sảo khẽ nhíu lại. Anh ta xỏ giày xuống giường.
Mặt trời mùa hè chói chang, ánh nắng rực rỡ đến chói mắt. Vì sợ làm Ngu Phàm thức giấc, Hạ Ôn Hành chỉ kéo rèm cửa sổ xuống một nửa.
Anh ta đi đến bên cửa sổ, kéo nốt phần rèm còn lại ra, ánh sáng rực rỡ lập tức tràn vào phòng. Hạ Ôn Hành theo bản năng nheo mắt lại.
Cuối cùng, anh ta cúi đầu nhìn xuống. Dưới gốc cây lớn trước ký túc xá, có một bóng người đứng đó.
Dù nhìn không rõ mặt, nhưng chỉ thoáng qua một cái, Hạ Ôn Hành đã nhận ra ngay, đó là Thẩm Mộ Hợp.
Mộ Hợp sao lại đột ngột đến đây?
Ánh nắng xuyên qua tầng tầng tán lá rậm rạp, rơi xuống người Thẩm Mộ Hợp, ánh sáng và bóng tối như bị xé vụn, mơ hồ bao lấy anh.
Dáng người cao gầy, lại càng thêm vẻ thanh lãnh.
Bàn tay thon dài cầm lấy điện thoại, trong đôi mắt hổ phách là lạnh lẽo sâu sắc.
Hạ Ôn Hành đi ra khỏi ký túc xá, vừa giơ tay chào vừa bước nhanh về phía Thẩm Mộ Hợp.
“Mộ Hợp, sao cậu lại…”
Nghe thấy giọng Hạ Ôn Hành, Thẩm Mộ Hợp ngẩng đầu, trong đôi mắt vốn luôn dịu dàng ấy lúc này lại bùng lên cơn giận nặng nề.
Anh cất điện thoại vào túi áo, nhấc chân tiến lại gần Hạ Ôn Hành.
Phát hiện sắc mặt Thẩm Mộ Hợp không đúng, Hạ Ôn Hành liền dừng bước, trên mặt lộ ra chút do dự.
Khi đứng trước mặt Hạ Ôn Hành, anh không hề do dự, cũng không nói câu nào, cánh tay lập tức vung lên, đấm mạnh một cú vào bên mặt Hạ Ôn Hành.
Hạ Ôn Hành hoàn toàn không kịp tránh, chỉ cảm thấy đầu óc “ong” một tiếng, mặt rát bỏng đau đớn.
Sự kinh ngạc dâng lên trong đáy mắt, Hạ Ôn Hành theo phản xạ lùi về sau một bước, đồng thời giơ tay phải lên chắn cú tiếp theo của Thẩm Mộ Hợp.
“Mẹ nó, cậu điên rồi à!” Hạ Ôn Hành gầm lên.
Trong mắt Thẩm Mộ Hợp thoáng hiện lên ánh nhìn tàn khốc, không cho anh ta bất kỳ cơ hội phản kháng nào, bước chân nhanh chóng đổi hướng, tay còn lại nắm thành nắm đấm, mang theo sức mạnh sấm sét nhắm thẳng vào bụng Hạ Ôn Hành.
3
0
3 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
