TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Cậu hỏi: “Anh sẽ… luôn luôn đối xử tốt với tôi chứ?”

“Ừ, tôi sẽ luôn luôn đối xử tốt với cậu.” Giọng Hạ Ôn Hành lúc nói những lời này nhẹ như tơ, như đang trêu đùa, ngọt ngào đến mức từng chữ đều rót mật vào tai.

Ngu Phàm nhìn anh ta, trong đôi mắt u tối thấp thoáng ánh sáng le lói, cuối cùng cậu khẽ gật đầu.

Đó là ánh sáng vì chính cậu mà sinh ra.

Suy nghĩ này khiến đầu óc Hạ Ôn Hành choáng váng.

Rõ ràng hai người mới chỉ quen biết vài ngày, Ngu Phàm cũng chưa từng nghĩ mình có gì nổi bật, cậu luôn là người đứng ở góc tối, chỉ là vai phụ mờ nhạt, không bao giờ được thần may mắn chiếu cố.

Nhưng mà… cậu vẫn muốn thử một lần.

Biết đâu… cậu thực sự có thể có được một người tốt như thế?

Vẻ mặt Hạ Ôn Hành lập tức tràn ngập niềm vui, như một thiếu niên ngốc nghếch, anh ta đưa tay xoa đầu Ngu Phàm, dịu dàng kéo cậu vào lòng mình.

Hai người dán sát vào nhau, không còn chút khoảng cách nào nữa.

Hạ Ôn Hành nghiêng đầu, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, thì thầm bên tai cậu đầy chân thành: “Tiểu Phàm, tôi sẽ luôn luôn yêu cậu.”

Tim đập rất nhanh, không phân biệt được là của ai.

Hạ Ôn Hành chỉ cảm thấy đầu óc mình như có pháo hoa đang nổ, một ngọn lửa âm ỉ cháy trong não, nóng đến mức khiến anh ta choáng váng.

Anh ta nghĩ: Thì ra, cảm giác vui sướиɠ là như vậy. Mình cuối cùng cũng có thể thay Mộ Hợp dạy dỗ cậu ta rồi.

Hạ Ôn Hành cũng không biết vì sao, thậm chí chân tay anh ta lúc này vì kích động mà trở nên lạnh ngắt.

Anh ta cố kiềm chế, vòng tay ôm lấy Ngu Phàm, vùi đầu vào phần cổ ấm áp của cậu, tưởng rằng như vậy sẽ thấy dễ chịu hơn, nhưng lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Lạnh lẽo nhanh chóng chuyển thành bức bối, ngọn lửa kia thiêu đốt l*иg ngực, khiến cả người anh ta nóng bừng.

Lại có chút hoảng hốt, nhưng bản thân anh ta cũng không biết đang sợ cái gì.

Trái tim trống rỗng, như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vừa xót xa, lại vừa hỗn loạn một cách kỳ lạ.

Sau khi tỏ tình thành công, Hạ Ôn Hành cũng chẳng cần phải miễn cưỡng bản thân đi cùng đám người kia leo núi nữa, xưa nay toàn là người khác tranh nhau lấy lòng anh ta, đâu cần anh ta phải hạ mình. Anh ta lập tức gọi tài xế, đưa Ngu Phàm về thẳng trường.

Cả đêm leo núi, chỉ nghỉ được có vài tiếng, mà Ngu Phàm thì vốn có thói quen sinh hoạt rất điều độ, lúc này đã mệt đến mức không thể mở mắt nổi. Mi mắt mỏng cụp xuống, rõ ràng đã nhắm nghiền, nhưng giây sau lại cố gắng mở ra.

Cậu dựa vào lưng ghế, cái đầu lông xù cứ gật gù, như thể chỉ chờ một cơn gió nhẹ thổi qua là ngã lăn xuống sàn.

4

0

3 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.