TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Cảm giác đó khiến từng tấc da thịt của anh ta như được vuốt ve mơn trớn.

Nó chứng minh rằng anh ta không phải là đồ bỏ đi.

Ngược lại, Hạ Ôn Hành mới là tạo vật hoàn mỹ nhất.

Nhưng hiện tại – quá gần rồi!

Gần đến mức vai của anh ta chạm vào vai cậu.

Hương trái cây thoang thoảng trên người Ngu Phàm nhẹ nhàng tỏa ra, từng sợi từng sợi quấn lấy anh ta, như một sợi tơ vô hình đan thành lưới nhện kín kẽ, muốn giam chặt lấy toàn bộ con người anh ta bên trong.

Có lẽ là vì đã leo núi quá lâu.

Hạ Ôn Hành hơi lơ đãng.

Nhưng lại như bị một sợi chỉ vô hình kéo chặt.

Đầu này của sợi chỉ trói buộc lý trí anh ta lại, để nó đứng ngoài nhìn trò hề trước mắt, cười lạnh sự yếu đuối giả tạo đang bị phơi bày.

Còn đầu kia thì bị sự bốc đồng của anh ta kéo đi.

Anh ta biết rõ, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Ngu Phàm, anh ta đã biết rõ.

Người này đúng là khẩu vị của anh ta.

Dù cậu nhút nhát rụt rè, chẳng đáng để đưa ra ánh sáng.

Dù cậu có thể thấp kém, tầm thường.

Nhưng từ ánh nhìn đầu tiên, cậu đã khiến anh ta nổi lên du͙© vọиɠ phá hủy.

Một người rõ ràng âm u như vậy, thoạt nhìn chẳng xứng sống dưới ánh sáng, loại người ngày thường phải chui trong cống rãnh mà sống.

Thế mà lại có một gương mặt trong trẻo đến thế, sạch sẽ đến mức không vướng chút bụi trần, như đóa tuyết liên nở trên đỉnh Thiên Sơn, không chút tì vết.

Ánh mắt ấy, bị mái tóc mái che đi phần nào ánh sáng, nhưng chỉ riêng anh ta mới nhìn ra được sự thản nhiên khiến người ta xao động trong đó.

Người như vậy, phải bị anh ta bóp chặt cổ ép vào tường, từng chút từng chút cướp đi hơi thở, nhìn sắc mặt trắng bệch vì thiếu oxy mà dần ửng hồng.

Đôi tay yếu ớt sẽ quơ quào níu lấy cánh tay anh ta, ra sức giành giật, nhưng chẳng thể lay chuyển anh ta dù chỉ một chút.

Đôi mắt trong veo vô tội kia từng giọt từng giọt rơi lệ, muốn thấm ướt cả ống tay áo anh ta.

Phải bẻ gãy từng cái xương trong người cậu, khiến cậu không bao giờ giữ được dáng vẻ bình thản này nữa.

Dưới màn đêm nhuốm màu, ánh sáng khắp nơi mờ mịt, lúc tỏ lúc mờ.

Phía trước có người bật đèn pin, ánh sáng từ xa bị gió đêm thổi lại, chiếu lên hai người, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên ánh sáng ấy cũng đung đưa theo cành lá gần đó.

Gió trên núi có phần lành lạnh, Ngu Phàm cúi đầu kéo tay áo lại, rút cả mấy ngón tay lộ ra ngoài vào trong.

Cảm nhận được động tác của người bên cạnh, Hạ Ôn Hành nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt không kiểm soát được rơi lên gương mặt nghiêng nghiêng kia.

Đúng lúc có ánh sáng chiếu tới, ánh sáng nhạt nhoà hắt lên khuôn mặt Ngu Phàm.

3

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.