0 chữ
Chương 33
Chương 33
Long Dận nhẹ giọng nói: “Giống cái nhỏ, đừng sợ. Sau này bộ tộc Ứng Long sẽ là nhà của nàng. Khi nào về đến bộ tộc, nếu có ai dám bắt nạt nàng thì cứ việc báo tên ta ra.”
“Ừm.” Diệp Li khẽ chớp đôi mắt như nước, thanh âm mềm mỏng tựa mèo con khẽ vuốt lòng người. Long Dận chỉ cảm thấy nơi mềm yếu nhất trong tim mình như bị ai đó gõ mạnh một cái. Từ trước đến nay hắn chưa từng động lòng với ai, vậy mà nay lại không ngừng rung động. Trên gò má hắn dâng lên một tầng đỏ nhạt hiếm thấy.
Long Sâm đứng một bên liếc mắt nhìn giống cái nhỏ xinh đẹp trong lòng Long Dận, rồi lại nhìn thần sắc đầy tự tin nơi mắt hắn, giọng có chút ghen tức: “Ta nói này Dận ca, thánh thư còn chưa chắc đã thuộc về huynh đâu~”
Ngay từ khi rời khỏi bộ tộc Ứng Long, tộc trưởng đã mở một hội nghị trong bộ tộc, quyết định sau khi đưa giống cái về thì tất cả các nam thú nhân chưa kết bạn đời trong tộc sẽ phải tham gia một cuộc tranh tài. Kẻ chiến thắng cuối cùng mới có quyền sở hữu giống cái.
Long Dận hừ lạnh một tiếng, liếc Long Sâm một cái: “Không thuộc về ta thì chẳng lẽ thuộc về ngươi à?”
Bị Long Dận nói trúng khiến cho tâm trạng vốn đã u ám của Long Sâm lại càng u ám thêm mấy phần. Nếu không phải vì đánh không lại Long Dận thì e là hắn đã sớm nhào lên đánh cho đối phương một trận nhừ tử.
Từ trước đến nay Long Dận chẳng hề sợ hắn ta, bởi trong bộ tộc thì chuyện “đánh nhau” diễn ra như cơm bữa. Với tư cách là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ, Long Dận gần như ngày nào cũng bị người khác thách đấu.
Trưởng lão bộ tộc Ứng Long chỉ cười đứng bên cạnh, hiển nhiên đã quá quen với cảnh hai người tranh chấp. Trong mắt ông thì đám trẻ tuổi nên va chạm nhiều, một khi bị đánh phục thì tự nhiên sẽ ngoan ngoãn lại thôi.
Trong tiếng cãi vã của hai người, Diệp Li lại cảm thấy một tia an lòng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Long Dận nhỏ giọng hỏi: “Huynh không mệt sao? Nếu mệt rồi thì để ta tự đi nhé?”
Long Dận đã ôm nàng đi được một đoạn, hơn nữa còn luôn giữ một tư thế. Hẳn cánh tay hắn cũng đã mỏi.
Huống hồ lần này bộ tộc Ứng Long đâu chỉ đấu giá một giống cái, những người khác bị mua cũng đang tự đi theo phía sau. Còn nàng thì vẫn được Long Dận ôm, khiến cho nàng có chút ngượng ngùng.
Khóe mắt nàng lướt qua nữ thú nhân tai thỏ màu lam từng bị trúng độc, gương mặt nàng ấy sưng phù, nổi đầy những nốt đỏ nhỏ li ti, cúi đầu ủ rũ, dáng vẻ tự ti và rụt rè.
“Ừm.” Diệp Li khẽ chớp đôi mắt như nước, thanh âm mềm mỏng tựa mèo con khẽ vuốt lòng người. Long Dận chỉ cảm thấy nơi mềm yếu nhất trong tim mình như bị ai đó gõ mạnh một cái. Từ trước đến nay hắn chưa từng động lòng với ai, vậy mà nay lại không ngừng rung động. Trên gò má hắn dâng lên một tầng đỏ nhạt hiếm thấy.
Long Sâm đứng một bên liếc mắt nhìn giống cái nhỏ xinh đẹp trong lòng Long Dận, rồi lại nhìn thần sắc đầy tự tin nơi mắt hắn, giọng có chút ghen tức: “Ta nói này Dận ca, thánh thư còn chưa chắc đã thuộc về huynh đâu~”
Ngay từ khi rời khỏi bộ tộc Ứng Long, tộc trưởng đã mở một hội nghị trong bộ tộc, quyết định sau khi đưa giống cái về thì tất cả các nam thú nhân chưa kết bạn đời trong tộc sẽ phải tham gia một cuộc tranh tài. Kẻ chiến thắng cuối cùng mới có quyền sở hữu giống cái.
Bị Long Dận nói trúng khiến cho tâm trạng vốn đã u ám của Long Sâm lại càng u ám thêm mấy phần. Nếu không phải vì đánh không lại Long Dận thì e là hắn đã sớm nhào lên đánh cho đối phương một trận nhừ tử.
Từ trước đến nay Long Dận chẳng hề sợ hắn ta, bởi trong bộ tộc thì chuyện “đánh nhau” diễn ra như cơm bữa. Với tư cách là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ, Long Dận gần như ngày nào cũng bị người khác thách đấu.
Trưởng lão bộ tộc Ứng Long chỉ cười đứng bên cạnh, hiển nhiên đã quá quen với cảnh hai người tranh chấp. Trong mắt ông thì đám trẻ tuổi nên va chạm nhiều, một khi bị đánh phục thì tự nhiên sẽ ngoan ngoãn lại thôi.
Trong tiếng cãi vã của hai người, Diệp Li lại cảm thấy một tia an lòng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Long Dận nhỏ giọng hỏi: “Huynh không mệt sao? Nếu mệt rồi thì để ta tự đi nhé?”
Huống hồ lần này bộ tộc Ứng Long đâu chỉ đấu giá một giống cái, những người khác bị mua cũng đang tự đi theo phía sau. Còn nàng thì vẫn được Long Dận ôm, khiến cho nàng có chút ngượng ngùng.
Khóe mắt nàng lướt qua nữ thú nhân tai thỏ màu lam từng bị trúng độc, gương mặt nàng ấy sưng phù, nổi đầy những nốt đỏ nhỏ li ti, cúi đầu ủ rũ, dáng vẻ tự ti và rụt rè.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
