0 chữ
Chương 16
Chương 16
Bảy tám chiếc chìa khóa lần lượt được ngưng tụ, đến khi dị năng gần như cạn kiệt thì cuối cùng cánh cửa cũng không phụ lòng người mà từ từ bật mở.
Niềm vui còn chưa kịp lan tỏa hết trong mắt hai người thì bất chợt ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân “cạch cạch” rõ ràng, mỗi lúc một gần. Hai người lập tức cảnh giác, vội vã nép mình vào hai bên cánh cửa.
Kèm theo tiếng “két” khẽ vang, cánh cửa lớn chậm rãi bị đẩy ra, hai nam tử vóc người hơi gầy bước vào trong.
Một người mở miệng: “Lần này chúng ta phải đưa số hai và số năm ra, hai con thú nhân thỏ ấy là lô giống cái đầu tiên của buổi đấu giá, đừng nhầm lẫn.”
Lời còn chưa dứt thì miêu nữ đã tung người nhảy lên không trung, nhẹ nhàng mà chắc chắn đáp xuống vai một trong hai nam thú nhân, hai tay vận lực vặn mạnh, bẻ gãy cổ đối phương ngay tại chỗ.
Toàn bộ quá trình diễn ra cực kỳ nhanh chóng và dứt khoát. Đến khi tên thú nhân còn lại phản ứng lại thì đồng bạn đã nằm yên không còn chút sức sống nào.
Miêu nữ trầm giọng: “Ra tay!” Câu nói như một tiếng chuông thức tỉnh, kéo thần trí Diệp Li trở lại.
Mới đặt chân vào thế giới này, Diệp Li còn chưa từng gϊếŧ người, đừng nói đến gϊếŧ, ngay cả làm bị thương cũng chưa từng thử qua.
[Ký chủ, ký chủ, mau dùng kỹ năng đầu tiên – Băng Thứ!]
Thanh âm của hệ thống vang lên, đồng thời truyền cả phương thức vận dụng kỹ năng thẳng vào trí óc Diệp Li.
Chỉ thấy nàng khẽ vung tay, mấy mũi băng nhọn ngưng tụ quanh thân, trong nháy mắt đã xuyên thẳng vào thân thể thú nhân kia, đâm thành một cái rổ, máu tươi tuôn trào khắp mặt đất trước khi móng vuốt của hắn ta kịp tiếp cận nàng.
Miêu nữ cất lời khen: “Giỏi lắm.” Nói đoạn, nàng ấy rón rén thò đầu ra qua khe cửa, quan sát động tĩnh bên ngoài.
Môi Diệp Li đã nhợt nhạt không còn huyết sắc, dẫu chiêu thức này có lực sát thương rất mạnh, nhưng cũng khiến nàng tiêu hao đến năm thành dị năng chỉ trong nháy mắt.
Đáng lẽ nàng không nên ngưng tụ nhiều băng thứ đến thế trong một lần, quả thực hơi lãng phí.
Miêu nữ nằm rạp bên cửa, chăm chú nhìn quang cảnh bên ngoài rồi nói: “Bên ngoài đã an toàn!” Dứt lời nàng ấy lập tức kéo tay Diệp Li, muốn lôi nàng chạy ra ngoài.
Một thanh âm yếu ớt vang lên: “Chờ đã! Đưa ta theo với!”
Hai người đồng thời ngoái đầu nhìn lại, trong đáy mắt Diệp Li là một mảnh u tối khó dò.
Cánh cửa phát ra tiếng “két” khẽ, chỉ thấy một giống cái thỏ có thân hình gầy yếu, tóc vàng, như chỉ cần cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay đang cẩn trọng chui ra khỏi l*иg sắt. Thì ra ổ khóa trên l*иg từ bao giờ đã bị nàng ta vô tình cạy mở.
Niềm vui còn chưa kịp lan tỏa hết trong mắt hai người thì bất chợt ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân “cạch cạch” rõ ràng, mỗi lúc một gần. Hai người lập tức cảnh giác, vội vã nép mình vào hai bên cánh cửa.
Kèm theo tiếng “két” khẽ vang, cánh cửa lớn chậm rãi bị đẩy ra, hai nam tử vóc người hơi gầy bước vào trong.
Một người mở miệng: “Lần này chúng ta phải đưa số hai và số năm ra, hai con thú nhân thỏ ấy là lô giống cái đầu tiên của buổi đấu giá, đừng nhầm lẫn.”
Lời còn chưa dứt thì miêu nữ đã tung người nhảy lên không trung, nhẹ nhàng mà chắc chắn đáp xuống vai một trong hai nam thú nhân, hai tay vận lực vặn mạnh, bẻ gãy cổ đối phương ngay tại chỗ.
Miêu nữ trầm giọng: “Ra tay!” Câu nói như một tiếng chuông thức tỉnh, kéo thần trí Diệp Li trở lại.
Mới đặt chân vào thế giới này, Diệp Li còn chưa từng gϊếŧ người, đừng nói đến gϊếŧ, ngay cả làm bị thương cũng chưa từng thử qua.
[Ký chủ, ký chủ, mau dùng kỹ năng đầu tiên – Băng Thứ!]
Thanh âm của hệ thống vang lên, đồng thời truyền cả phương thức vận dụng kỹ năng thẳng vào trí óc Diệp Li.
Chỉ thấy nàng khẽ vung tay, mấy mũi băng nhọn ngưng tụ quanh thân, trong nháy mắt đã xuyên thẳng vào thân thể thú nhân kia, đâm thành một cái rổ, máu tươi tuôn trào khắp mặt đất trước khi móng vuốt của hắn ta kịp tiếp cận nàng.
Môi Diệp Li đã nhợt nhạt không còn huyết sắc, dẫu chiêu thức này có lực sát thương rất mạnh, nhưng cũng khiến nàng tiêu hao đến năm thành dị năng chỉ trong nháy mắt.
Đáng lẽ nàng không nên ngưng tụ nhiều băng thứ đến thế trong một lần, quả thực hơi lãng phí.
Miêu nữ nằm rạp bên cửa, chăm chú nhìn quang cảnh bên ngoài rồi nói: “Bên ngoài đã an toàn!” Dứt lời nàng ấy lập tức kéo tay Diệp Li, muốn lôi nàng chạy ra ngoài.
Một thanh âm yếu ớt vang lên: “Chờ đã! Đưa ta theo với!”
Hai người đồng thời ngoái đầu nhìn lại, trong đáy mắt Diệp Li là một mảnh u tối khó dò.
Cánh cửa phát ra tiếng “két” khẽ, chỉ thấy một giống cái thỏ có thân hình gầy yếu, tóc vàng, như chỉ cần cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay đang cẩn trọng chui ra khỏi l*иg sắt. Thì ra ổ khóa trên l*иg từ bao giờ đã bị nàng ta vô tình cạy mở.
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
