0 chữ
Chương 14
Chương 14
Chiếc vòng tay bạc trên tay Diệp Li bị tháo ra, thay vào đó là một cái l*иg sắt bạc to hơn lúc đầu một vòng. Cái l*иg sáng bóng, sạch sẽ, phát ra tia sáng lấp lánh dưới ánh sáng từ tinh thạch.
"Diệp Li cô nương, mời vào trong. Chúng ta phải mau chóng đi gặp đại nhân Cẩn Hi."
"Ta có thể không vào không?" Diệp Li thử dò hỏi, nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu dứt khoát.
“Đây là quy củ nơi này, mong ngươi phối hợp một chút. Ta cam đoan chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thì tuyệt đối sẽ không dùng vũ lực với ngươi.”
Khóe môi Nam Đảo khẽ nhếch, nụ cười nửa phần ôn nhã nửa phần uy hϊếp hiện rõ, như thể chỉ cần Diệp Li không thuận theo là khoảnh khắc tiếp theo sẽ lập tức ra tay.
Diệp Li cúi người lùi hai bước rồi chui vào trong l*иg, miệng lẩm bẩm đầy bất mãn: “Các ngươi không thể đổi sang cái l*иg nào lớn hơn một chút sao? Nhúc nhích một cái cũng thấy mệt rồi.”
Nam Đảo cười gượng: “Được, ta sẽ bẩm lại việc này với đại nhân Cẩn Hi.” Hắn nói xong liền lấy chìa khóa ra khóa l*иg lại.
Diệp Li liếc mắt nhìn chiếc chìa khóa trong tay hắn, cũng chẳng khác mấy với chìa khóa cửa lớn ở thời hiện đại trước khi xuyên không.
Nam Đảo đứng dậy, đẩy chiếc l*иg giam Diệp Li qua hành lang quanh co uốn khúc.
Sau khi nhận được tin rằng đại nhân Cẩn Hi hiện đang bận xử lý chuyện lớn, hắn chỉ tiếc nuối đẩy Diệp Li quay đầu rời đi, quyết định thông báo sau.
Khi đến trước một cánh cửa lớn có khắc số “101”, hắn dừng lại cúi đầu nhìn Diệp Li trong l*иg: “Hiện giờ đại nhân Cẩn Hi đang bận, ngươi hãy tạm ở phòng 101 một thời gian, chờ ta đưa đại nhân đến gặp ngươi sau.”
Nói đoạn, hắn lấy ra một chiếc chìa khóa rồi mở cánh cửa lớn bên cạnh ra.
Cánh cửa vừa mở ra, trong phòng lập tức vang lên tiếng nức nở khe khẽ không dứt.
Diệp Li đảo mắt quan sát bốn phía, dưới ánh sáng lờ mờ thấp thoáng những khuôn mặt xinh đẹp của các giống cái, ai nấy đều hiện rõ vẻ hoảng loạn và sợ hãi, thỉnh thoảng có người lặng lẽ giơ tay lau khóe mắt.
Tất cả những giống cái sắp bị đem ra đấu giá lần này đều bị nhốt ở đây.
Nam Đảo đẩy chiếc l*иg nhốt Diệp Li vào bên trong, đảo mắt nhìn quanh những chỗ còn trống, cuối cùng chọn đặt cạnh một giống cái xinh đẹp với đôi tai mèo đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nam Đảo cất tiếng: “Mọi người đừng lo sẽ bị đói, khi đến giờ chúng ta sẽ mang cơm đến. Cũng mong các vị ngoan ngoãn ở yên trong này, đừng nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.”
"Diệp Li cô nương, mời vào trong. Chúng ta phải mau chóng đi gặp đại nhân Cẩn Hi."
"Ta có thể không vào không?" Diệp Li thử dò hỏi, nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu dứt khoát.
“Đây là quy củ nơi này, mong ngươi phối hợp một chút. Ta cam đoan chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thì tuyệt đối sẽ không dùng vũ lực với ngươi.”
Khóe môi Nam Đảo khẽ nhếch, nụ cười nửa phần ôn nhã nửa phần uy hϊếp hiện rõ, như thể chỉ cần Diệp Li không thuận theo là khoảnh khắc tiếp theo sẽ lập tức ra tay.
Diệp Li cúi người lùi hai bước rồi chui vào trong l*иg, miệng lẩm bẩm đầy bất mãn: “Các ngươi không thể đổi sang cái l*иg nào lớn hơn một chút sao? Nhúc nhích một cái cũng thấy mệt rồi.”
Diệp Li liếc mắt nhìn chiếc chìa khóa trong tay hắn, cũng chẳng khác mấy với chìa khóa cửa lớn ở thời hiện đại trước khi xuyên không.
Nam Đảo đứng dậy, đẩy chiếc l*иg giam Diệp Li qua hành lang quanh co uốn khúc.
Sau khi nhận được tin rằng đại nhân Cẩn Hi hiện đang bận xử lý chuyện lớn, hắn chỉ tiếc nuối đẩy Diệp Li quay đầu rời đi, quyết định thông báo sau.
Khi đến trước một cánh cửa lớn có khắc số “101”, hắn dừng lại cúi đầu nhìn Diệp Li trong l*иg: “Hiện giờ đại nhân Cẩn Hi đang bận, ngươi hãy tạm ở phòng 101 một thời gian, chờ ta đưa đại nhân đến gặp ngươi sau.”
Nói đoạn, hắn lấy ra một chiếc chìa khóa rồi mở cánh cửa lớn bên cạnh ra.
Diệp Li đảo mắt quan sát bốn phía, dưới ánh sáng lờ mờ thấp thoáng những khuôn mặt xinh đẹp của các giống cái, ai nấy đều hiện rõ vẻ hoảng loạn và sợ hãi, thỉnh thoảng có người lặng lẽ giơ tay lau khóe mắt.
Tất cả những giống cái sắp bị đem ra đấu giá lần này đều bị nhốt ở đây.
Nam Đảo đẩy chiếc l*иg nhốt Diệp Li vào bên trong, đảo mắt nhìn quanh những chỗ còn trống, cuối cùng chọn đặt cạnh một giống cái xinh đẹp với đôi tai mèo đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nam Đảo cất tiếng: “Mọi người đừng lo sẽ bị đói, khi đến giờ chúng ta sẽ mang cơm đến. Cũng mong các vị ngoan ngoãn ở yên trong này, đừng nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.”
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
