0 chữ
Chương 4
Chương 4
Đàm gia ở kinh thành thân phận hiển hách, tổ mẫu của Đàm Chanh — Đàm lão thái thái là thái phó ba triều. Trên triều đình, hơn nửa số văn thần đều là học sinh của bà nên bà là người có quyền lực và tiếng nói lớn.
Đàm Chanh là đích tôn nữ được Đàm lão thái thái một tay bồi dưỡng, kiến thức, học vấn cùng tính cách đều cực tốt lại thêm giữ mình trong sạch, có thể nói là một nữ phụ hoàn hảo.
Trước khi nữ chính thiên tài An Tòng Phượng đến kinh thành, hình mẫu học tập điển hình trong giới trẻ kinh thành chính là Đàm Chanh chăm chỉ hiếu học không ngừng vươn lên.
Còn "Đàm Dữu" thì sao? Nàng ta chính là một từ trái nghĩa với Đàm Chanh.
Nàng ta tuy thông minh nhưng sự thông minh này so với đích tỷ thì chẳng đáng nhắc đến.
Đàm Chanh là một ngôi sao mới lên còn Đàm Dữu chỉ là ánh nến lập lòe.
Ánh nến sao có thể sánh với sao trời?
Lâu dần, ánh nến này dần biến chất. Nàng ta ghen ghét sự thông minh của trưởng tỷ, đắm chìm trong thói hư tật xấu. Nàng ta cũng hy vọng có có thể kéo đích tỷ trên cao xuống vũng bùn để cùng nàng ta mục nát.
Về sau, nàng ta ra sức khơi mào mâu thuẫn giữa nữ chính An Tòng Phượng và Đàm Chanh khiến hai người cùng thích nam chính Liễu Thịnh Cẩm. Có tranh giành thì mới "thơm" hơn một chút, đây cũng là lý do Liễu Thịnh Cẩm vượt mặt bảy nam chính khác để trở thành nam chính số một.
Đàm Dữu ấn tượng sâu sắc nhất là: nữ chính An Tòng Phượng đỗ Trạng nguyên, nữ phụ Đàm Chanh là thiên tài từ nhỏ, còn "Đàm Dữu" pháo hôi cũng xuất thân từ Hàn Lâm.
Vậy mà một đám người như thế lại cãi vã ầm ĩ nửa ngày chỉ vì vài nam nhân?
Bộ nam nhân bây giờ đã khan hiếm đến mức đó rồi sao?
Một đám "não yêu đương" vây quanh nam nhân đánh nhau trong khi các vương triều khác đang nuốt chửng vương triều của họ.
Kết cục của sách là triều đại thay đổi, nữ chính cùng tám phu lang lui về sống ẩn dật nơi thôn quê, có cuộc đời "một đêm tám lần" mỹ mãn.
Về phần nguyên chủ "Đàm Dữu", nàng ta đã sớm bị giải quyết. Những âm mưu tính toán của nàng ta chẳng đáng nhắc đến, đây cũng là lý do nàng ta chỉ là pháo hôi chứ không phải phản diện.
Được Hoa Thanh nhắc nhở, Đàm Dữu mới nhớ ra nguyên chủ chỉ mới đến kinh thành bốn năm trước.
Đàm lão thái thái tài năng bản lĩnh lớn nhưng tiếc thay nữ nhi duy nhất của bà — cũng chính là mẫu thân của Đàm Dữu lại không chịu cố gắng. Đàm mẫu chỉ có một chức quan nhỏ ở tỉnh ngoài, dẫn theo chính quân và sườn quân cùng đi nhậm chức.
Mười ba năm đầu đời Đàm Dữu được mẫu thân nuôi dưỡng.
Đàm Chanh là đích tôn nữ được Đàm lão thái thái một tay bồi dưỡng, kiến thức, học vấn cùng tính cách đều cực tốt lại thêm giữ mình trong sạch, có thể nói là một nữ phụ hoàn hảo.
Trước khi nữ chính thiên tài An Tòng Phượng đến kinh thành, hình mẫu học tập điển hình trong giới trẻ kinh thành chính là Đàm Chanh chăm chỉ hiếu học không ngừng vươn lên.
Còn "Đàm Dữu" thì sao? Nàng ta chính là một từ trái nghĩa với Đàm Chanh.
Nàng ta tuy thông minh nhưng sự thông minh này so với đích tỷ thì chẳng đáng nhắc đến.
Đàm Chanh là một ngôi sao mới lên còn Đàm Dữu chỉ là ánh nến lập lòe.
Lâu dần, ánh nến này dần biến chất. Nàng ta ghen ghét sự thông minh của trưởng tỷ, đắm chìm trong thói hư tật xấu. Nàng ta cũng hy vọng có có thể kéo đích tỷ trên cao xuống vũng bùn để cùng nàng ta mục nát.
Về sau, nàng ta ra sức khơi mào mâu thuẫn giữa nữ chính An Tòng Phượng và Đàm Chanh khiến hai người cùng thích nam chính Liễu Thịnh Cẩm. Có tranh giành thì mới "thơm" hơn một chút, đây cũng là lý do Liễu Thịnh Cẩm vượt mặt bảy nam chính khác để trở thành nam chính số một.
Đàm Dữu ấn tượng sâu sắc nhất là: nữ chính An Tòng Phượng đỗ Trạng nguyên, nữ phụ Đàm Chanh là thiên tài từ nhỏ, còn "Đàm Dữu" pháo hôi cũng xuất thân từ Hàn Lâm.
Vậy mà một đám người như thế lại cãi vã ầm ĩ nửa ngày chỉ vì vài nam nhân?
Bộ nam nhân bây giờ đã khan hiếm đến mức đó rồi sao?
Kết cục của sách là triều đại thay đổi, nữ chính cùng tám phu lang lui về sống ẩn dật nơi thôn quê, có cuộc đời "một đêm tám lần" mỹ mãn.
Về phần nguyên chủ "Đàm Dữu", nàng ta đã sớm bị giải quyết. Những âm mưu tính toán của nàng ta chẳng đáng nhắc đến, đây cũng là lý do nàng ta chỉ là pháo hôi chứ không phải phản diện.
Được Hoa Thanh nhắc nhở, Đàm Dữu mới nhớ ra nguyên chủ chỉ mới đến kinh thành bốn năm trước.
Đàm lão thái thái tài năng bản lĩnh lớn nhưng tiếc thay nữ nhi duy nhất của bà — cũng chính là mẫu thân của Đàm Dữu lại không chịu cố gắng. Đàm mẫu chỉ có một chức quan nhỏ ở tỉnh ngoài, dẫn theo chính quân và sườn quân cùng đi nhậm chức.
10
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
