TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

“Mẹ, để con thu dọn đồ giúp. Con có pháp khí trữ vật, an toàn hơn giới chỉ nhiều.”

Đồng Uyển lập tức gật đầu, không hề chần chừ, đem toàn bộ hành lý đã chuẩn bị xong đưa cho con gái giữ.

Giang Thất Nhu không chậm trễ, thu gọn xong đồ đạc, còn lướt qua khắp nhà, mang theo tất cả những thứ có thể đem đi, cất hết vào không gian.

Xong xuôi, nàng còn ghé qua nhà đại bá bên cạnh.

Đại bá có giới chỉ, nhưng diện tích quá nhỏ. Giang Thất Nhu chủ động đề nghị giữ giùm, dễ dàng giúp họ chứa thêm một lượng lớn vật tư.

Sau đó, nàng đến tiệm lương thực trong khu buôn bán.

Lúc này, lão chủ tiệm buồn rầu đến độ suýt giật sạch tóc, lương thực chất đầy kho, chẳng biết bán cho ai, cũng chẳng thể mang theo.

Giang Thất Nhu không nói lời thừa, vào thẳng kho, mua sạch toàn bộ lương thực trong tiệm.

Lão chủ liên tục khom người cảm tạ, rồi vội vàng đóng cửa, thu xếp đồ đạc.

Kế đó, nàng tới Phù Dung lâu để mua một núi điểm tâm bánh trái.

Từ trà lâu, tửu quán, quán ăn, tiệm tạp hóa, hiệu thuốc, tiệm vải, xưởng may, tới chợ rau… nơi nào có thể mua được gì, nàng đều thu gom sạch.

Chỉ cần còn hàng, nàng sẽ mua hết.

Ngay khi nàng chuẩn bị quay về, chợt nghe bên đường có người hô lớn.

“Nhanh lên! Nhanh lên! Linh thuyền sắp khởi hành rồi…”

“Sao nhanh vậy? Ta còn chưa kịp thu dọn gì cả…”

“Lão bà, đừng lề mề nữa! Mấy thứ kia đừng lấy làm gì. Mạng quan trọng hơn. Đại gia nhà họ Lưu còn bỏ cả năm nghìn con heo kia kìa, bà giữ mấy món vặt ấy làm chi cho mệt…”

Lời còn chưa dứt, mấy người đã lỉnh kỉnh tay xách nách mang, chạy vội về phía quảng trường trong thành.

Giang Thất Nhu thoáng sững người. Thành chủ vẫn định lên linh thuyền thật sao?

Nghĩ đến chuyện nhà họ Lưu bỏ lại cả năm nghìn con heo, nàng không khỏi thấy xót.

Không rõ quyển sổ không gian trong tay nàng có thể chứa sinh vật sống hay không.

Dù gì thì chiếc nhẫn trữ vật trước kia của nàng cũng không làm được điều đó.

Hay là… thử xem?

Nhưng cũng chẳng biết chuồng heo nhà họ Lưu nằm đâu.

Nàng còn đang phân vân thì từ hướng bắc đột nhiên vang lên một tràng tiếng heo kêu eng éc.

Nàng giật mình, lập tức dán một lá phù cưỡi gió, lao về phía đó.

Chẳng mấy chốc, nàng đã tìm thấy một dãy chuồng heo bị bỏ lại.

Bên trong, từng con heo mập ù đang giãy giụa, kêu la không yên.

Giang Thất Nhu lấy quyển sổ không gian ra, thử thu một con trước.

Chỉ thấy một vòng sáng nhàn nhạt lướt qua, trong chuồng liền biến mất một con heo.

Nàng ngẩn ra, lập tức mở sổ xem thử.

Nhưng đồ đạc nàng thu vào quá nhiều, lại để lung tung, khiến hình ảnh trong sổ hỗn loạn rối bời. Dù cố nhìn mấy cũng không thấy bóng dáng con heo đâu.

Nàng đưa tay chạm vào hình ảnh trong sổ, mà nhất thời không biết nên sắp xếp đống đồ ấy thế nào cho phải.

Đang mải nghĩ thì quyển sổ bỗng dưng hiện ra thêm một trang mới.

Mà trên trang đó, đúng lúc đang có… một con heo.

Giang Thất Nhu mừng rỡ, đưa tay chạm vào trang mới kia… hóa ra trời cao vẫn ưu ái nàng lắm.

Ánh mắt nàng lại lướt sang trang ban đầu vốn bừa bộn như bãi chiến trường, bỗng khựng lại.

Chỉ thấy một con thỏ trắng như tuyết đang nhảy qua nhảy lại trong sổ, bận rộn dọn dẹp đống đồ hỗn độn.

Bên cạnh nó còn đặt một giá đựng hình thỏ. Mỗi khi con thỏ ném món gì lên giá, giá đựng liền tự động sắp xếp lại.

Thậm chí, những món giống nhau còn được xếp chồng và đánh dấu số lượng, nhìn một cái là biết ngay có bao nhiêu.

Giang Thất Nhu khẽ hít một hơi, lẩm bẩm: “Thỏ sao?”

Thỏ sống?

Rõ ràng nàng chỉ thu một con heo vào thôi mà!

5

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.