TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Từ thị cũng không nhịn được mà thở dài: "Ai mà biết được! Cũng không biết vì sao lần này lại tắc nghẽn như thế."

"Ta chạy nhanh, ta đi xem thử phía trước có chuyện gì." Giang Tam Cẩm lập tức xuống xe ngựa, chuẩn bị đi dò la tình hình.

"Ta cũng đi." Giang Ngũ Vực cũng nhảy xuống xe.

"Các ngươi đừng đi, để ta hỏi người phía trước xem sao." Giang đại bá ngăn lại, chuẩn bị tìm người gần nhất để hỏi thăm.

Giang Thất Nhu nhìn ra ngoài, thấy người đông như kiến, cuối cùng vẫn ngồi lại trong xe ngựa.

Ngoài trời nóng quá, khiến người ta khó chịu, ngồi trong xe ngựa vẫn thoải mái hơn một chút.

Không lâu sau, Giang đại bá đã làm rõ tình hình phía trước.

Hóa ra, đoạn sông phía trước bị sụp lún, xe ngựa không đi qua được, người của Bách Trận môn đã lập một trận truyền tống tạm thời trong một khoảng cách ngắn.

Nhưng nếu muốn dùng trận truyền tống này, giá cả không hề rẻ, mỗi người mất 100 lượng bạc, còn xe ngựa và xe bò phải trả thêm phí nữa.

Giang đại bá cùng đệ đệ bàn bạc: "Hay là, ta dẫn sáu đứa nhỏ đi bộ qua, ngươi dẫn những người còn lại đi truyền tống, như vậy có thể tiết kiệm được 700 lượng bạc."

"Ca, để ta đưa bọn họ dùng truyền tống trận. Dắt theo sáu tiểu tử kia, đi bộ e là không tiện."

Giang Đình nghiêm túc nói.

Trong xe ngựa, Giang Thất Nhu đang nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe được đoạn đối thoại giữa phụ thân và đại bá, liền mở cửa bước ra.

"Ta còn mang theo phù nhẹ thân, hay là... mình dùng phù, bay qua đi?"

Nàng đề nghị, giọng vô cùng tự nhiên.

Giang đại bá khẽ thở dài:

"Nghe nói đoạn sụp lở rất dài, ta e phù nhẹ thân bay không nổi. Đến lúc rớt xuống, chẳng khéo lại bị thương."

"Không sao, mình dùng nhiều thêm mấy tấm là được."

Giang Thất Nhu điềm nhiên nói.

Phù khác nàng không nhiều, riêng phù nhẹ thân thì mang không ít.

Đó đều là quà của ngũ sư huynh, người từng nói: "con gái thì phải thân nhẹ như yến, động như thỏ, phù này nên luôn mang theo bên mình."

Nàng khẽ ngẩng đầu, trong lòng thoáng một tia hụt hẫng.

Không biết... nàng còn có cơ hội gặp lại vị sư huynh chu đáo ấy hay không.

Sách ghi, tứ sư huynh và ngũ sư huynh của nàng từng mất tích trong bí cảnh Hỗn Nguyên, đã gần hai năm chưa có tin tức.

E rằng cơ hội sống chẳng còn bao nhiêu.

Nhưng... lỡ đâu họ vẫn còn sống thì sao?

Giang đại bá thấy Tiểu Thất không hề tiếc phù, liền hạ giọng hỏi:

"Tiểu Thất, ngươi còn bao nhiêu phù nhẹ thân? Dùng kiểu này có phí quá không? Hay là giữ lại một ít phòng khi cần gấp?"

Giang Thất Nhu lấy ra 20 tấm, đưa cho đại bá, dịu giọng đáp:

"Trừ số đã dùng, ta vẫn còn chừng 120 tấm."

Giang đại bá giật mình:

"Nhiều đến vậy à?"

Giang Thất Nhu gật đầu, "Vâng."

Thật ra nàng rất giàu.

Nói ra có vẻ lạ, nhưng các sư huynh phản diện và vị sư tỷ duy nhất của nàng, đều rất thương yêu nàng.

Chỉ cần trở về Thần Trù Sơn, những món tốt nhất đều mang đến cho nàng, không hề tiếc tay.

Chỉ có điều... họ luôn xem nàng là tiểu muội nhỏ, chưa từng nói với nàng chuyện tình cảm.

Nếu không gặp Lịch Phi Yên và đám người Giang gia, thì họ cũng đều là bậc nhân trung long phượng cả thôi.

Giang đại bá thấy Tiểu Thất không thiếu phù, cũng gật đầu đồng ý.

Chẳng bao lâu sau, đám người đang xếp hàng đợi truyền tống trận liền trông thấy một cảnh tượng chẳng ai dám tin vào mắt mình.

Ba chiếc xe ngựa, như những con chim bị thương, lảo đảo bay lên giữa không trung.

Chúng chao đảo nghiêng ngả, chầm chậm bay qua đám đông, rồi vượt qua đoạn sụp lở của con sông.

Ngay cả người của Bách Trận môn cũng phải trố mắt nhìn theo.

"Sư huynh, nãy ta có hoa mắt không? Hình như có xe ngựa bay qua kìa..."

5

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.