TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Cỏ có thể che nắng, dùng để hạ nhiệt nghe cũng hợp lý.

Phía trước rối loạn, xe ngựa không đi tiếp được. Lại nghe có tiếng kêu rên vang lên không ngớt, Giang Thất Nhu giống như bao người khác, cũng xuống xe.

Vừa bước chân xuống, nàng vô tình đá trúng một thánh liên cầm máu từ chiếc hộp ngọc rơi ra, lập tức thu nó vào Thần Sách Thú Linh.

Đi thêm vài bước, nàng lại nhặt được mấy quả bích nguyệt quả.

Đúng lúc đó, có người từ phía trước chạy vội về, cao giọng hô:

"Xin mời các vị phía sau mau quay lại xe, tạm dừng tiến lên..."

Giang Thất Nhu hiểu rõ, đám người Vạn Trận tông lo lắng kẻ khác sẽ nhân lúc hỗn loạn mà nhặt lấy vật tư rơi rớt của họ.

Linh giới tuy nổ tung, nhưng vật phẩm bên trong vẫn còn, tất nhiên họ không muốn mất trắng.

Chỉ là, người của Vạn Trận tông đông đảo, vật tư cũng không ít, muốn gom lại hết e là phải mất cả ngày, thậm chí vài ngày.

Nàng không muốn vì chuyện này mà bị kéo lùi hành trình.

Thế nên, khi người nọ tới gần, nàng liền bước lên gọi với theo…

"Chúng ta đang gấp, có thể đi trước không? Đợi khi xe ngựa nhà ta rời khỏi, chỗ này các vị có thể chặn lại, tránh đám sau dẫm lên số vật tư vừa thu được."

"Cái này... Nhưng xe ngựa của các vị đi qua cũng sẽ giẫm nát vật tư bọn ta vừa gom được. Hay là... các vị cũng chờ một chút đi!"

Giang Thất Nhu liền lấy mấy tấm phù nhẹ nhàng ra, giơ lên trước mặt hắn lắc lắc:

"Ta có phù nhẹ, có thể khiến xe ngựa không chạm đất, không giẫm nát đồ của các vị."

Đối phương hơi sửng sốt:

"Phù nhẹ của ngươi... vẫn còn dùng được sao?"

Giang Thất Nhu gật đầu:

"Còn, nhưng sắp hết hiệu lực rồi. Nên ta muốn dùng nốt trước khi mất tác dụng. Hơn nữa, bọn ta thật sự rất gấp. Nhà ta chỉ có ba xe ngựa, trong đó còn có trẻ nhỏ ba tuổi, mong các vị thông cảm."

Nàng vừa dứt lời, Tiểu Giang Triệt liền thò đầu ra từ trong xe, ho khẽ vài tiếng, tay che miệng:

"Cô cô, chúng ta đi được chưa? Ta khó chịu quá..."

Giang Thất Nhu liếc mắt nhìn cháu trai một cái, âm thầm tán thưởng: thằng bé lanh thật!

Người của Vạn Trận tông cũng không phải kẻ ác. Thấy Tiểu Giang Triệt mặt đỏ bừng, lại còn ho sù sụ, giống như đang bệnh thật, cũng không nỡ cản lại nữa.

"Vậy các vị cứ dùng phù nhẹ mà đi đi!"

Hắn ta cũng muốn xem thử, phù nhẹ này hiệu quả đến đâu.

Được cho phép, Giang Thất Nhu lập tức dán phù lên ba cỗ xe ngựa và ngựa kéo xe của nhà mình, sau đó nhanh chóng leo lên xe.

Chớp mắt, cả đoàn xe khẽ bay lên không trung.

Chỉ là, phù nhẹ đã yếu, nên xe bay không cao cũng chẳng nhanh.

Đám người Vạn Trận tông đang cúi đầu nhặt vật tư, nghe động tĩnh liền ngẩng lên. Thấy ba xe ngựa lơ lửng trên đầu, đệ tử vừa nãy đi truyền lời sợ đồng môn hiểu lầm, vội vã chạy theo bên cạnh xe, vừa đi vừa giải thích:

"Là phù nhẹ đó! Họ vội đi khám bệnh cho đứa trẻ trong xe."

Nghe vậy, thấy không có gì nguy hiểm, đám người Vạn Trận Tông lại cúi đầu nhặt đồ.

Đoàn xe Giang gia cũng không bay được bao xa. Vừa lướt qua đầu đội hình Vạn Trận tông, đã loạng choạng hạ xuống.

Xui xẻo là, Lịch Hàn Dương và Lịch Thanh Thuần lại đang ở đầu đội ngũ.

Lịch Thanh Thuần là người đầu tiên nhận ra xe Giang gia.

"Hàn Dương ca ca, đó là xe của nhà Giang Thất Nhu!"

Giọng nàng ta the thé, xen lẫn bực bội và đố kỵ.

Thú linh hoàn và giới chỉ của nàng ta đều đã nổ, cớ sao phù nhẹ của Giang Thất Nhu vẫn dùng được?

Lịch Hàn Dương hơi sững người, lại là Giang Thất Nhu?

Hắn ta quay đầu nhìn những đồng môn Vạn Trận tông đang mang thương tích lặng lẽ nhặt lại vật tư, rồi lại nhìn ba cỗ xe lạnh lùng rời đi. Trong lòng dâng lên cảm giác nghẹn ngào khó tả.

5

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.