TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Chưa kịp xoay người rời đi, hai người kia đã bước ra ngoài.

Vừa thấy Giang Thất Nhu, Lịch Thanh Thuần lập tức nhếch miệng cười gằn, cả khóe môi cũng méo xệch.

"Hừ! Giang Thất Nhu, ngươi cũng quá không biết xấu hổ rồi đấy. Tính bám đuôi chúng ta, chờ nhặt đồ thừa à? Đáng tiếc, ngươi tính sai rồi. Cỏ khô trong trại ngựa này đã bị chúng ta mua sạch cả rồi."

Giang Thất Nhu lườm một cái rõ khinh bỉ, lạnh nhạt đáp: "Tự mình tưởng bở quá rồi đấy. Ai hơi đâu đi theo sau cái thứ ‘250’ như ngươi?"

Lịch Thanh Thuần sững người trong thoáng chốc.

Nàng ta không hiểu "250" nghĩa là gì, nhưng theo bản năng cảm thấy Giang Thất Nhu đang chửi mình.

Lịch Hàn Dương cũng nhíu mày, hắn ta thấy Giang Thất Nhu cổ quái khó lường, càng nhìn càng ngứa mắt.

Thấy nàng vẫn định bước vào trại ngựa, hắn ta lạnh giọng mỉa mai:

"Ngươi không tin lời người khác đến vậy sao? Trại ngựa thật sự hết cỏ rồi. Huống hồ các ngươi còn chẳng có ngựa, mua cỏ làm gì? Muốn tích trữ rồi bán kiếm lời à?"

Giang Thất Nhu cảm thấy ngón tay mình bắt đầu ngứa ngáy.

Hai tên ngốc này đúng là ngứa đòn!

Nàng vừa xoay người, chợt nghe một tiếng "đoàng" vang lên từ phía Lịch Thanh Thuần.

"Á...!"

Thiếu nữ còn đang hống hách khi nãy, lúc này đã òa khóc thảm thiết, vẻ mặt kinh hoàng.

"Tay ta... vòng linh thú của ta...!"

Giang Thất Nhu giật mình, vội lùi ra sau mấy bước khi thấy tay Lịch Thanh Thuần be bét máu, da thịt rách toạc.

Là vòng linh thú nổ tung sao?

Lịch Hàn Dương cũng sững người, luống cuống tháo chiếc vòng nứt toác trên cổ tay nàng ta ra.

Chỉ vừa chạm vào, vòng linh thú đã vỡ nát hoàn toàn. Cùng lúc đó, toàn bộ linh thú nhốt bên trong cũng ào ào rơi ra.

Chỉ là, bọn chúng lúc này đều đã chết cứng, chất thành từng đống chẳng còn hơi thở.

Ngay cả cỏ mới mua cũng bay tán loạn khắp nơi như hoa rơi rải xuống, cảnh tượng thê thảm đến rợn người.

Giang Thất Nhu khẽ hít một hơi, trong mắt lóe lên ánh cười hả hê.

Ồ hô! Đệ tử Thuần Thú môn, giờ đến một con linh thú cũng chẳng còn, đúng là hay rồi!

Người trong trại ngựa tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, nhất thời không biết có nên bước lên hay không.

Lịch Hàn Dương thấy Lịch Thanh Thuần mình đầy máu, vừa gấp vừa rối, quay đầu nhìn sang Giang Thất Nhu vẫn thản nhiên đứng đó, nét mặt lạnh tanh, không khỏi tức giận:

"Giang Thất Nhu, có phải ngươi giở trò gì không?!"

Giang Thất Nhu đưa tay xoa xoa mặt, cười nhạt:

"Ta mà làm được chuyện này thì cũng lợi hại quá rồi đó!"

"Ngươi..." Lịch Hàn Dương còn chưa kịp phản bác, đã nghe bên kia đường, từ một khách điếm, vọng tới một tiếng "đoàng" y hệt khi nãy.

Giang Thất Nhu cúi đầu đá nhẹ đống cỏ dưới chân, sau đó chỉ vào Lịch Thanh Thuần mặt mày trắng bệch như người sắp chết:

"Ngươi mà nói thêm vài câu nữa, e là nàng ta mất máu quá nhiều mà về chầu tổ tiên rồi đấy."

Lịch Hàn Dương nghiến răng, rốt cuộc không dám dây dưa thêm, vội vàng vác Lịch Thanh Thuần rời đi.

Đúng, là vác luôn.

Cảnh tượng ấy khiến Giang Thất Nhu không nhịn được mà bật cười.

Dù cười, nàng vẫn rất nhanh tay gom đám cỏ rơi vãi quanh mình, lặng lẽ thu hết vào Thần Sách Thú Linh.

Đợi người trong trại ngựa bước ra, nàng đã gom được gần nửa đống cỏ rồi.

"Trại ngựa các người có bán hạt giống cỏ linh thú không?" Giang Thất Nhu hỏi, giọng điềm nhiên.

Mấy người kia nhìn nàng, rồi lại nhìn đống linh thú chết không toàn thây, rốt cuộc cũng gật đầu.

"Có một ít. Cô nương cần bao nhiêu?"

"Bao nhiêu cũng lấy. Các người có bao nhiêu, ta mua hết."

"Được, vậy để ta chia đều các loại cỏ cho cô nương." Người phụ trách lập tức đi chuẩn bị.

Không bao lâu sau, Giang Thất Nhu đã nhận được năm túi hạt giống cỏ linh thú.

4

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.