TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Yêu thì yêu đi, cũng chẳng có gì to tát. Theo số liệu điều tra có liên quan thì xác suất vừa gặp đã yêu cũng không thấp, còn yêu thầm thì xác suất lại càng cao nên chuyện đó cũng bình thường.

Nhưng mà nɠɵạı ŧìиɧ, thậm chí còn hại người thì thật sự là không thể chấp nhận được.

May mà lúc này nguyên chủ và Mặc Tử Hàng mới chỉ đang trong giai đoạn mập mờ, nguyên chủ vẫn chưa quen biết Thượng Thanh Viễn nên mấy chuyện hãm hại rồi tự làm tự chịu đều chưa có xảy ra, bằng không thì cậu thật sự chỉ có nước nhảy lầu chết thêm lần nữa cho rồi.

Diệp Minh Sanh hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Cố tổng, em và Mặc Tử Hàng không có quan hệ gì cả, em chỉ là cảm kích hắn vì đã giúp em giải vây thôi.”

“Cảm kích? Cảm kích đến mức ôm nhau, cảm kích đến mức muốn vào khách sạn mướn phòng luôn sao?” Cố Tắc Tuân cười lạnh, thấy cậu lộ vẻ kinh ngạc thì liền móc điện thoại ra mở khóa, ấn vài cái rồi ném qua.

Tim Diệp Minh Sanh chợt trùng xuống, vội vàng đón lấy chiếc điện thoại nắp gập đã cũ kỹ, nhìn thấy ảnh chụp trên đó thì lập tức tối sầm mặt mày.

Nếu không phải cậu có ký ức của nguyên chủ, chỉ nhìn ảnh chụp này thôi thì chắc chắn cũng cho rằng nguyên chủ mẹ nó không chỉ là nɠɵạı ŧìиɧ trên tinh thần thôi, mà là trên tinh thần lẫn thể xác thì đều đã nɠɵạı ŧìиɧ cả rồi!

May mà cậu có ký ức.

Tính tình của Cố Tắc Tuân sau khi bị liệt hai chân thì quả thực là không được tốt, tâm lý có lẽ còn hơi vặn vẹo. Bình thường hắn chỉ lặng lẽ giữ nguyên một bộ mặt lạnh, cũng không hay nói chuyện nhưng thật ra khi đối xử với người bên cạnh cũng không đến nỗi nào. Chỉ là, một khi hắn bị chọc giận thì đúng là rất đáng sợ.

“Đó chỉ là vấn đề ở góc độ thôi, em và Mặc Tử Hàng thật sự không có loại quan hệ đó.” Diệp Minh Sanh bình tĩnh nói.

Tuy nguyên chủ thật sự rất muốn có gì đó với Mặc Tử Hàng, nhưng ít ra cũng vẫn còn lý trí, biết rằng một khi chuyện bị phát hiện thì Cố Tắc Tuân chắc chắn sẽ ly hôn với mình, đến lúc đó thì tất cả những gì bản thân có được đều sẽ bị lấy lại.

Từ nghèo trở nên giàu thì dễ, nhưng từ giàu quay về nghèo lại rất khó. Nguyên chủ đã sống hai năm cuộc sống muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sao có thể dễ dàng từ bỏ vinh hoa phú quý của hiện tại?

Còn vì sao sau này nguyên chủ lại không màng tất cả, thì có lẽ là vì đã đi vào giữa cốt truyện, tình yêu nguyên chủ dành cho Mặc Tử Hàng và thù hận dành cho Thượng Thanh Viễn đều đã bị cốt truyện phóng đại, lý trí cũng theo đó mà bị lệch hướng.

5

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.