0 chữ
Chương 17
Chương 17
Ở thời gian hiện tại, không có thiết bị tương ứng thì việc điều chế thuốc rất khó khăn. Diệp Minh Sanh nghĩ ngợi một lát, sau khi ăn tối xong thì liền trở về phòng, mở máy tính viết ra phương pháp điều chế và công dụng của một loại thuốc hạ huyết áp đặc hiệu, rồi gửi cho Cố Tắc Tuân.
Có lẽ vì cuốn tiểu thuyết được viết từ hơn mười năm trước nên thế giới trong sách cũng tương tự như ở thời điểm đó, các mặt đều thua kém khá nhiều so với mười mấy năm sau, y học và dược học cũng vậy.
Thuốc hạ huyết áp trên thị trường hiện tại tuy có hiệu quả, nhưng tác dụng phụ lại khá lớn, dễ khiến người bệnh cao huyết áp sinh ra sự phụ thuộc, một khi ngưng thuốc thì tỉ lệ xảy ra vấn đề lại rất cao. Còn loại thuốc do Diệp Minh Sanh và nhóm nghiên cứu của mình phát triển ở kiếp trước không chỉ giảm tác dụng phụ xuống mức thấp nhất, mà còn kết hợp với nguyên liệu từ thực vật có thể giúp người bệnh cao huyết áp hoàn toàn khỏi trong vòng năm đợt điều trị.
Ở kiếp trước thì loại thuốc này sau khi ra mắt không lâu đã được ca ngợi là “phúc tinh” của người bệnh cao huyết áp, và nó cũng hoàn toàn xứng đáng với danh tiếng đó.
Diệp Minh Sanh lo lắng Cố Tắc Tuân vì thành kiến với mình mà không thèm để ý đến email, nên đã gửi thêm hai tin nhắn nhắc nhở nữa.
Lúc này tiệc rượu vừa mới kết thúc, Cố Tắc Tuân đang trên đường trở về nhà.
Tửu lượng của hắn không cao, tiệc rượu chỉ uống hai ly đã cảm thấy không thoải mái. Khi thấy tin nhắn là do Diệp Minh Sanh gửi tới, hắn lập tức thấy phiền, bất quá vẫn mở ra xem. Nhìn thấy nội dung, hắn không nhịn được mà cười lạnh.
Thuốc hạ huyết áp đặc hiệu?
Diệp Minh Sanh đúng là dám nói thật, nếu thực sự có loại thuốc đặc hiệu như vậy được điều chế thành công thì làm gì có chuyện Diệp Minh Sanh còn giữ lại đến tận bây giờ? Đã sớm vội vàng dâng lên cho Mặc Tử Hàng rồi.
So với hắn thì Mặc Tử Hàng rõ ràng càng cần thứ đó hơn, cũng càng hợp với khẩu vị của Diệp Minh Sanh hơn.
Cố Tắc Tuân vẫn không để tâm mà cất điện thoại đi, ngả người vào ghế chợp mắt nghỉ ngơi.
Diệp Minh Sanh đợi mãi vẫn không nhận được phản hồi, đoán chắc là Cố Tắc Tuân đang bận xã giao nên không kịp xem điện thoại. Thấy cũng muộn rồi, cậu thu dọn hành lý xong liền đi ngủ.
Sáng hôm sau, chuyến bay của cậu là vào lúc 9 giờ, vì từ nhà họ Cố ra sân bay mất khá nhiều thời gian nên cậu dậy từ 6 giờ sáng, rửa mặt thay đồ, xách vali xuống lầu thì thấy Cố Tắc Tuân đã ngồi trong phòng ăn dùng bữa sáng.
Có lẽ vì cuốn tiểu thuyết được viết từ hơn mười năm trước nên thế giới trong sách cũng tương tự như ở thời điểm đó, các mặt đều thua kém khá nhiều so với mười mấy năm sau, y học và dược học cũng vậy.
Thuốc hạ huyết áp trên thị trường hiện tại tuy có hiệu quả, nhưng tác dụng phụ lại khá lớn, dễ khiến người bệnh cao huyết áp sinh ra sự phụ thuộc, một khi ngưng thuốc thì tỉ lệ xảy ra vấn đề lại rất cao. Còn loại thuốc do Diệp Minh Sanh và nhóm nghiên cứu của mình phát triển ở kiếp trước không chỉ giảm tác dụng phụ xuống mức thấp nhất, mà còn kết hợp với nguyên liệu từ thực vật có thể giúp người bệnh cao huyết áp hoàn toàn khỏi trong vòng năm đợt điều trị.
Diệp Minh Sanh lo lắng Cố Tắc Tuân vì thành kiến với mình mà không thèm để ý đến email, nên đã gửi thêm hai tin nhắn nhắc nhở nữa.
Lúc này tiệc rượu vừa mới kết thúc, Cố Tắc Tuân đang trên đường trở về nhà.
Tửu lượng của hắn không cao, tiệc rượu chỉ uống hai ly đã cảm thấy không thoải mái. Khi thấy tin nhắn là do Diệp Minh Sanh gửi tới, hắn lập tức thấy phiền, bất quá vẫn mở ra xem. Nhìn thấy nội dung, hắn không nhịn được mà cười lạnh.
Thuốc hạ huyết áp đặc hiệu?
Diệp Minh Sanh đúng là dám nói thật, nếu thực sự có loại thuốc đặc hiệu như vậy được điều chế thành công thì làm gì có chuyện Diệp Minh Sanh còn giữ lại đến tận bây giờ? Đã sớm vội vàng dâng lên cho Mặc Tử Hàng rồi.
Cố Tắc Tuân vẫn không để tâm mà cất điện thoại đi, ngả người vào ghế chợp mắt nghỉ ngơi.
Diệp Minh Sanh đợi mãi vẫn không nhận được phản hồi, đoán chắc là Cố Tắc Tuân đang bận xã giao nên không kịp xem điện thoại. Thấy cũng muộn rồi, cậu thu dọn hành lý xong liền đi ngủ.
Sáng hôm sau, chuyến bay của cậu là vào lúc 9 giờ, vì từ nhà họ Cố ra sân bay mất khá nhiều thời gian nên cậu dậy từ 6 giờ sáng, rửa mặt thay đồ, xách vali xuống lầu thì thấy Cố Tắc Tuân đã ngồi trong phòng ăn dùng bữa sáng.
5
0
4 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
