0 chữ
Chương 19
Chương 19
Nguyễn Tâm nheo mắt, trực giác cho cô biết đây là một tên biếи ŧɦái.
“Tạm biệt.”
Diệp Mộ Nhan lịch sự chào tạm biệt hai người đàn ông.
Tên đội mũ bảo hiểm thấy vậy liền lén đứng dậy, lẫn vào đám đông rồi âm thầm bám theo cô.
Tất nhiên, Nguyễn Tâm không phải dạng chỉ biết đứng nhìn. Cô cũng nhanh chóng len vào đám đông đi theo sau hai người.
So với tên biếи ŧɦái cao to kia, với chiều cao khiêm tốn của mình, cô dễ dàng “ẩn thân” trong đám người.
Phía trước, Diệp Mộ Nhan liếc mắt nhìn một cái, nhưng vẫn tỏ ra điềm nhiên chọn mua đồ ăn khuya.
Mua xong, cô không về bằng con đường quen thuộc, mà rẽ vào một con hẻm tối vắng vẻ. Bước chân nhẹ nhàng thư thái, tay xách túi đồ ăn như thể không có gì xảy ra.
Nhưng nếu cô mà xoay người lại — tên đội mũ bảo hiểm kia chắc chắn sẽ bị đánh đến gãy tay gãy chân, sống dở chết dở.
Tên đội mũ bắt đầu hưng phấn. Nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô gái, hắn vừa rút dao nhỏ trong túi, vừa đưa tay sờ... chỗ không nên sờ, trong đầu thầm nghĩ: “Không hổ là gái bao, má ơi, nhìn mà thèm chết đi được!”
Ngay lúc Diệp Mộ Nhan định quay người tung chiêu bất ngờ thì — một cái bóng đen đột ngột lao ra, lôi phắt tên biếи ŧɦái đi mất.
Quá nhanh, đến mức tên đó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi vào góc tối.
Nhuyễn Tâm không nói không rằng, nắm cổ áo hắn lôi tuột ra, rồi tung một cú đá thẳng vào tường. Cú đá này khiến tên kia gần như thấy tổ tiên hiện về.
“Mẹ mày!” – Tên mũ bảo hiểm chửi ầm lên, móc dao nhỏ ra định đâm người. Nhưng còn chưa kịp hành động thì — chân của cô gái nhỏ kia đã đạp thẳng lên tay hắn, đau đến mức muốn xỉu.
“Đồ mất nết gì đây chứ! Còn dám rút dao ra hù bà?”
Nguyễn Tâm ghê tởm đến mức muốn nôn. Chỉ nghĩ đến việc bản thân từng dính dáng tới cái loại người này thôi cũng thấy bẩn cả đời. Nếu Diệp Mộ Nhan chỉ là một cô gái bình thường thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Cô không dám tưởng tượng.
Bởi vì dù là ai, rơi vào tình huống này cũng đều kinh hoàng tột độ. Điều khiến cô không ngờ nhất chính là: "Cái loại biếи ŧɦái này cũng được hệ thống tính là - có thiện cảm”?
Càng nghĩ càng điên máu. Thấy con dao nhỏ rơi xuống đất, cô lập tức đá văng đi.
“Hồi nãy mày thấy con nhỏ kia đẹp lắm hả? Mày cũng xứng nhìn hả?”
Cô túm lấy cổ áo tên mũ bảo hiểm, đấm thẳng một cú vào mặt. Miếng kính nhựa che gió vỡ toang, vụn nhựa bắn thẳng vào da mặt khiến hắn đau đến tru tréo như lợn bị chọc tiết.
Nhưng cô mặc kệ. Cơn giận vừa bốc lên là một cú lại một cú liên hoàn, miệng chửi um trời:
“Nhìn, nhìn cái con khỉ! Mày tính làm gì hả? Bà nhìn mày là thấy tởm ói rồi!”
“Tôi... tôi không dám nữa! Tha cho tôi, đừng đánh nữa!” — Tên đó lắp bắp van xin.
【Điểm tích lũy hiện tại +5】
Tiếng “ting” vừa vang lên, Nguyễn Tâm mới chịu dừng tay.
Đánh người đủ rồi, nhiệm vụ cũng hoàn thành. Cô không định nán lại lâu.
Cô cúi xuống nhặt con dao, vừa xoay người đi được mấy bước thì — đùng một cái — đυ.ng trúng An Thâm đang lặng lẽ đi theo phía sau vì lo lắng.
Cô hơi ngẩng cằm, ra hiệu: “Tránh đường.”
An Thâm có vẻ chưa tiêu hóa hết chuyện gì đang diễn ra, ngơ ngác lùi sang bên một bước.
“Tạm biệt.”
Diệp Mộ Nhan lịch sự chào tạm biệt hai người đàn ông.
Tên đội mũ bảo hiểm thấy vậy liền lén đứng dậy, lẫn vào đám đông rồi âm thầm bám theo cô.
Tất nhiên, Nguyễn Tâm không phải dạng chỉ biết đứng nhìn. Cô cũng nhanh chóng len vào đám đông đi theo sau hai người.
So với tên biếи ŧɦái cao to kia, với chiều cao khiêm tốn của mình, cô dễ dàng “ẩn thân” trong đám người.
Phía trước, Diệp Mộ Nhan liếc mắt nhìn một cái, nhưng vẫn tỏ ra điềm nhiên chọn mua đồ ăn khuya.
Mua xong, cô không về bằng con đường quen thuộc, mà rẽ vào một con hẻm tối vắng vẻ. Bước chân nhẹ nhàng thư thái, tay xách túi đồ ăn như thể không có gì xảy ra.
Nhưng nếu cô mà xoay người lại — tên đội mũ bảo hiểm kia chắc chắn sẽ bị đánh đến gãy tay gãy chân, sống dở chết dở.
Ngay lúc Diệp Mộ Nhan định quay người tung chiêu bất ngờ thì — một cái bóng đen đột ngột lao ra, lôi phắt tên biếи ŧɦái đi mất.
Quá nhanh, đến mức tên đó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi vào góc tối.
Nhuyễn Tâm không nói không rằng, nắm cổ áo hắn lôi tuột ra, rồi tung một cú đá thẳng vào tường. Cú đá này khiến tên kia gần như thấy tổ tiên hiện về.
“Mẹ mày!” – Tên mũ bảo hiểm chửi ầm lên, móc dao nhỏ ra định đâm người. Nhưng còn chưa kịp hành động thì — chân của cô gái nhỏ kia đã đạp thẳng lên tay hắn, đau đến mức muốn xỉu.
“Đồ mất nết gì đây chứ! Còn dám rút dao ra hù bà?”
Cô không dám tưởng tượng.
Bởi vì dù là ai, rơi vào tình huống này cũng đều kinh hoàng tột độ. Điều khiến cô không ngờ nhất chính là: "Cái loại biếи ŧɦái này cũng được hệ thống tính là - có thiện cảm”?
Càng nghĩ càng điên máu. Thấy con dao nhỏ rơi xuống đất, cô lập tức đá văng đi.
“Hồi nãy mày thấy con nhỏ kia đẹp lắm hả? Mày cũng xứng nhìn hả?”
Cô túm lấy cổ áo tên mũ bảo hiểm, đấm thẳng một cú vào mặt. Miếng kính nhựa che gió vỡ toang, vụn nhựa bắn thẳng vào da mặt khiến hắn đau đến tru tréo như lợn bị chọc tiết.
Nhưng cô mặc kệ. Cơn giận vừa bốc lên là một cú lại một cú liên hoàn, miệng chửi um trời:
“Tôi... tôi không dám nữa! Tha cho tôi, đừng đánh nữa!” — Tên đó lắp bắp van xin.
【Điểm tích lũy hiện tại +5】
Tiếng “ting” vừa vang lên, Nguyễn Tâm mới chịu dừng tay.
Đánh người đủ rồi, nhiệm vụ cũng hoàn thành. Cô không định nán lại lâu.
Cô cúi xuống nhặt con dao, vừa xoay người đi được mấy bước thì — đùng một cái — đυ.ng trúng An Thâm đang lặng lẽ đi theo phía sau vì lo lắng.
Cô hơi ngẩng cằm, ra hiệu: “Tránh đường.”
An Thâm có vẻ chưa tiêu hóa hết chuyện gì đang diễn ra, ngơ ngác lùi sang bên một bước.
15
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
