0 chữ
Chương 17
Chương 17
Nhưng đúng lúc chuẩn bị ra cửa thì cô chững lại.
Ngoài cô ra, nhà họ Diệp còn có mấy cặp mắt khác, nửa đêm lẻn ra ngoài chắc chắn sẽ bị báo cáo, lúc đó ba mẹ cô về còn có thể mắng mỏ, làm bài “giáo dục tư tưởng”.
Vậy thì... trèo tường ra ngoài đi?
Cô lùi lại, nhẹ nhàng len lỏi đến góc một tầng một.
Rồi mở cửa sổ nhảy phóc ra ngoài, chìm trong bóng đêm mà biến mất không một dấu vết…
“Hệ thống, có thể dẫn đường không?”
Vừa trèo tường, cô vừa không quên hỏi một câu.
Hệ thống im lặng không đáp.
"Một sao! Hệ thống rác rưởi!"
Vừa đi, Nguyễn Tâm vừa lầm bầm nguyền rủa. Cô đi thêm một đoạn, rồi giơ tay bắt một chiếc taxi ven đường.
Vừa yên vị trên xe, cô bắt đầu moi lại trí nhớ về cốt truyện.
Thật ra thì cuốn tiểu thuyết này vừa dài lê thê vừa lan man vô cùng. Tổng cộng hơn tám trăm chương, mà hiện tại đang ở đoạn nào... Hình như nữ chính đang ra ngoài gặp ai đó thì phải?
Nhưng là gặp ai chứ nhỉ?
Nghĩ mãi không ra, cuối cùng cô đành xuống xe ở gần khu phố đồ cổ.
Vừa băng qua một con phố, cảnh vật xung quanh đã khác hẳn — hiện đại hơn hẳn so với khu đồ cổ phía bên kia.
Dù sao thì mốc thời gian trong truyện cũng cách đây hơn mười năm, y như thế giới gốc của cô vậy. Từ quần áo người đi đường đến kiến trúc nhà cửa, cái gì cũng toát lên phong cách “xưa cũ một cách hợp lý”.
Nữ chính rốt cuộc ở đâu rồi nhỉ?
Đang bước đi thì Nguyễn Tâm bỗng khựng lại, mắt dán chặt vào một tòa trà lâu có kiến trúc cổ xưa phía trước.
"A! Chính là chỗ này!"
Một mảnh ký ức bỗng trồi lên trong đầu cô — cảnh nữ chính đi tìm một cao nhân, giữa đường tiện tay giúp đỡ một thiếu gia nhà giàu. Nào ngờ thiếu gia đó lại quen biết với vị cao nhân kia, thế là cả ba người cùng vào trà lâu bàn chuyện ngọc thạch.
"Cô Diệp, để tôi tiễn cô nhé?"
Một giọng nam dịu dàng, khiêm tốn vang lên.
Vừa nghe thấy, Nguyễn Tâm liền kéo mũ trùm đầu lên che kín mặt, chuồn ra một góc như một con thỏ con hoảng loạn.
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy bản thân chẳng khác gì kẻ rình trộm, hoặc tệ hơn — một bà vợ đang bắt quả tang chồng nɠɵạı ŧìиɧ.
"Cảm ơn anh, tôi tự về được."
Giọng nữ vang lên sau đó, đúng là của Diệp Mộ Nhan — khách sáo nhưng có chút xa cách.
"Tít tít tít~"
Tiếng nhạc hệ thống vang lên vui vẻ:
[Nam phụ An Thâm đã xuất hiện. Xin hãy làm thay đổi tình cảm của An Thâm dành cho Diệp Mộ Nhan trong vòng bảy ngày!]
Bảy ngày?
Nguyễn Tâm suýt nữa gào lên thành tiếng.
Điều đầu tiên: Phải biết nam phụ này là ai đã chứ?
Tên: "An Thâm."
Trong nguyên tác, An Thâm là một thiếu gia nhà giàu điển hình: ôn nhu, lịch thiệp, lại còn cực kỳ ấm áp. Ngay lần đầu gặp đã cảm thấy nữ chính rất đặc biệt, rồi sau khi hiểu rõ cô thì càng ngày càng rung động. Và rồi sao nữa?
Và rồi anh ta... vì yêu mà không được đáp lại nên... hóa ác.
Ban đầu Nguyễn Tâm còn là fan của “team nam phụ” cơ, nên lúc đọc truyện của nữ chính, cô cũng tiện thể đào luôn mạch truyện của An Thâm.
Mọi chuyện bắt đầu từ mẹ của Diệp Mộ Nhan — bà Mục Vân, vốn là tiểu thư quyền quý nhà họ Mục.
Mà đã là thiên kim tiểu thư thì sao? Tất nhiên là... có cá tính!
Ngoài cô ra, nhà họ Diệp còn có mấy cặp mắt khác, nửa đêm lẻn ra ngoài chắc chắn sẽ bị báo cáo, lúc đó ba mẹ cô về còn có thể mắng mỏ, làm bài “giáo dục tư tưởng”.
Vậy thì... trèo tường ra ngoài đi?
Cô lùi lại, nhẹ nhàng len lỏi đến góc một tầng một.
Rồi mở cửa sổ nhảy phóc ra ngoài, chìm trong bóng đêm mà biến mất không một dấu vết…
“Hệ thống, có thể dẫn đường không?”
Vừa trèo tường, cô vừa không quên hỏi một câu.
Hệ thống im lặng không đáp.
"Một sao! Hệ thống rác rưởi!"
Vừa đi, Nguyễn Tâm vừa lầm bầm nguyền rủa. Cô đi thêm một đoạn, rồi giơ tay bắt một chiếc taxi ven đường.
Vừa yên vị trên xe, cô bắt đầu moi lại trí nhớ về cốt truyện.
Thật ra thì cuốn tiểu thuyết này vừa dài lê thê vừa lan man vô cùng. Tổng cộng hơn tám trăm chương, mà hiện tại đang ở đoạn nào... Hình như nữ chính đang ra ngoài gặp ai đó thì phải?
Nghĩ mãi không ra, cuối cùng cô đành xuống xe ở gần khu phố đồ cổ.
Vừa băng qua một con phố, cảnh vật xung quanh đã khác hẳn — hiện đại hơn hẳn so với khu đồ cổ phía bên kia.
Dù sao thì mốc thời gian trong truyện cũng cách đây hơn mười năm, y như thế giới gốc của cô vậy. Từ quần áo người đi đường đến kiến trúc nhà cửa, cái gì cũng toát lên phong cách “xưa cũ một cách hợp lý”.
Nữ chính rốt cuộc ở đâu rồi nhỉ?
Đang bước đi thì Nguyễn Tâm bỗng khựng lại, mắt dán chặt vào một tòa trà lâu có kiến trúc cổ xưa phía trước.
"A! Chính là chỗ này!"
Một mảnh ký ức bỗng trồi lên trong đầu cô — cảnh nữ chính đi tìm một cao nhân, giữa đường tiện tay giúp đỡ một thiếu gia nhà giàu. Nào ngờ thiếu gia đó lại quen biết với vị cao nhân kia, thế là cả ba người cùng vào trà lâu bàn chuyện ngọc thạch.
Một giọng nam dịu dàng, khiêm tốn vang lên.
Vừa nghe thấy, Nguyễn Tâm liền kéo mũ trùm đầu lên che kín mặt, chuồn ra một góc như một con thỏ con hoảng loạn.
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy bản thân chẳng khác gì kẻ rình trộm, hoặc tệ hơn — một bà vợ đang bắt quả tang chồng nɠɵạı ŧìиɧ.
"Cảm ơn anh, tôi tự về được."
Giọng nữ vang lên sau đó, đúng là của Diệp Mộ Nhan — khách sáo nhưng có chút xa cách.
"Tít tít tít~"
Tiếng nhạc hệ thống vang lên vui vẻ:
[Nam phụ An Thâm đã xuất hiện. Xin hãy làm thay đổi tình cảm của An Thâm dành cho Diệp Mộ Nhan trong vòng bảy ngày!]
Bảy ngày?
Nguyễn Tâm suýt nữa gào lên thành tiếng.
Điều đầu tiên: Phải biết nam phụ này là ai đã chứ?
Tên: "An Thâm."
Trong nguyên tác, An Thâm là một thiếu gia nhà giàu điển hình: ôn nhu, lịch thiệp, lại còn cực kỳ ấm áp. Ngay lần đầu gặp đã cảm thấy nữ chính rất đặc biệt, rồi sau khi hiểu rõ cô thì càng ngày càng rung động. Và rồi sao nữa?
Ban đầu Nguyễn Tâm còn là fan của “team nam phụ” cơ, nên lúc đọc truyện của nữ chính, cô cũng tiện thể đào luôn mạch truyện của An Thâm.
Mọi chuyện bắt đầu từ mẹ của Diệp Mộ Nhan — bà Mục Vân, vốn là tiểu thư quyền quý nhà họ Mục.
Mà đã là thiên kim tiểu thư thì sao? Tất nhiên là... có cá tính!
14
0
2 tháng trước
18 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
