TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Đổ mưa

“Ồ? Nước ngập cung Vũ Dương à.”

Giọng nói lười biếng mà trầm thấp vang lên từ sau bức bình phong.

“Khởi bẩm bệ hạ, lời Giang Ngọc Tuân nói đúng là như thế.”

Nam tử mặc quan phục thêu hoa, đeo ngọc ấn bên hông lập tức quỳ xuống theo lễ nghi quân đội, căng thẳng đáp lời.

Sau bình phong được sơn son chạm rỗng, Ứng Trường Xuyên như nghe được câu chuyện thú vị, bật cười.

Hắn thậm chí còn đặt bút chu sa xuống, hứng thú ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện.

Giờ Mão, Kim Ô vừa mọc, trời trong không gợn mây.

Làm gì có vẻ sắp mưa chứ?

“Còn lại chín canh giờ.”

Người bên ngoài bình phong hạ giọng hỏi: “Xin hỏi bệ hạ, giờ có cần lập tức...”

“Không cần vội.”

“Tuân mệnh bệ hạ.”

Người kia hành lễ rút lui, chỉ trong chớp mắt, trong điện lại chỉ còn một mình Ứng Trường Xuyên.

Đôi mắt phượng xám khói nheo lại.

Ứng Trường Xuyên lại cầm bút chu sa lên, đầu bút viết xuống.

Lần này, trên quyển trục chỉ có một chữ: Gϊếŧ.

...

Giữa trưa, nắng gắt rực rỡ.

Ngay cả chiếu ngục ban ngày cũng không còn âm u lạnh lẽo như trước.

Ngục tốt ngoài phòng giam không nhịn được mà ngẩng đầu, hết lần này đến lần khác ngó về phía ô cửa sổ nhỏ.

Giang Ngọc Tuân thì vẫn chuyên tâm lật xem [Chu Luật], không màng đến chuyện bên ngoài.

Giờ Ngọ, chưa mưa.

Giờ Mùi, chưa mưa.

Giờ Thân, vẫn chưa mưa.

Mãi đến khi tia nắng cuối cùng biến mất, chữ trên trang sách không còn rõ nữa, thiếu niên cuối cùng cũng đặt sách xuống, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giờ khắc được ghi lại trong sử sách đã đến.

Không chỉ ngục tốt.

Ngay cả tử tù cũng trợn những cặp mắt mờ đυ.c lên, nhìn về phía y.

“Có mây kéo tới từ núi Nguyệt Sao.”

Giọng nói trong vắt của thiếu niên vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng chết chóc trong chiếu ngục.

Tất cả mọi người trong ngục không khỏi bị cuốn theo ánh nhìn của y, đồng loạt hướng ra ngoài.

Ngoài cửa sổ, tối đen như mực.

Ngay khoảnh khắc Giang Ngọc Tuân vừa dứt lời, một tia sét bất ngờ xé toạc bầu trời, tựa móng vuốt sắc nhọn rạch tan tầng mây dày đặc như bông phủ trên đỉnh núi Nguyệt Sao.

Tiếng sấm ầm vang, chấn động cả vùng đồng bằng.

“Mưa... mưa thật rồi!”

Tử tù trợn to mắt, cố gắng bò về phía trước, muốn nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.

Chỉ trong chớp mắt, mưa lớn như trút nước.

Sử sách quả nhiên không sai, trời đổ mưa to dữ dội đúng vào lúc hoàng hôn buông xuống.

Giang Ngọc Tuân hít sâu một hơi, run rẩy khép mắt lại.

... Lần này, y đã cược đúng!

Chỉ trong chốc lát, cơn lốc đã cuốn theo những đám mây đen lớn, nuốt chửng cả bầu trời quang đãng.

Từng hạt mưa như dùi trống, nện xuống Chiêu Đô, nện lên những mái ngói chạm ngũ tích lục thú trên nóc cung Vũ Dương.

5

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.