0 chữ
Chương 29
Chương 29
Nhân viên bảo vệ không nghi ngờ, sau khi xác định lớp học của Lục Ninh, rất nhanh liền tìm ra camera giám sát.
Ở một trường quý tộc như vậy, việc lắp đặt và sử dụng camera giám sát là chuyện bình thường. Học sinh đến đây học, không giàu thì sang, xảy ra vấn đề ai cũng không chịu trách nhiệm nổi.
Rất nhanh, Lục Ninh liền từ trong camera giám sát, nhìn thấy vào lúc sáng sớm, có ba cô gái mang theo một thùng, đến chỗ ngồi của Lục Ninh, đổ thùng sơn đó lên chỗ ngồi của cô.
Ba cô gái này, Lục Ninh rất chắc chắn mình chưa từng gặp qua.
Nhân viên bảo vệ cũng không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh này, theo bản năng nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt: "Bạn học, cô..."
"Có thể làm phiền các anh gửi đoạn video này cho tôi được không?"
Đến lúc này, nhân viên bảo vệ cũng hiểu ra, cô gái nhỏ này căn bản không phải đến tìm khuyên tai gì cả.
Nhân viên bảo vệ do dự một chút, vẫn là sao chép video cho Lục Ninh: "Bạn học, cô muốn làm gì?"
"Yên tâm, sẽ không liên lụy đến các anh, cảm ơn." Lục Ninh mỉm cười vẫy tay với họ, xoay người ra khỏi phòng bảo vệ, ánh mắt vốn dĩ mang theo ý cười trong nháy mắt lạnh xuống.
Cô không phải là người có tính cách cam chịu số phận, nhu nhược không biết phản kháng, cũng chỉ sẽ làm cho bạo lực này thêm lớn mạnh.
Cô chưa bao giờ là một người chấp nhận số phận. Muốn giở trò với cô, cho dù cô không làm gì được đối phương, cũng sẽ khiến đối phương phải trầy da tróc vảy, đau đớn một phen mới được.
Huống chi vẫn là câu nói đó, kẻ chân đất không sợ kẻ đi giày.
Đi tàu điện, đến văn phòng hiệu trưởng của Học viện Quý tộc Sigliten.
Trong khoảnh khắc gõ cửa bước vào, Lục Ninh nhìn thấy Cố Lâm Uyên đang ngồi sau bàn làm việc cúi đầu phê duyệt văn kiện.
Lục Ninh: "..." Sao lại là anh ta!!!!!!
Lục Ninh biết, Cố Lâm Uyên là thiếu chủ nhà Sigliten, cũng biết Học viện Quý tộc Sigliten từng do thái tổ nhà Sigliten sáng lập.
Hiệu trưởng hiện tại là mẹ của Cố Lâm Uyên.
Những lời đã chuẩn bị trước khi đến, khi gặp Cố Lâm Uyên, Lục Ninh cảm thấy hoàn toàn không dùng được.
Ngay lúc Lục Ninh do dự, Cố Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn qua: "Cô định đứng đó nói chuyện sao?"
Sự nghi ngờ và cảnh giác trong mắt cô gái nhỏ quá rõ ràng, Cố Lâm Uyên cảm thấy mình có mù mới không nhìn ra. Anh ta tự hỏi từ hai lần gặp mặt Lục Ninh, bản thân mình hẳn là chưa làm gì đắc tội với cô, rốt cuộc sự cảnh giác của cô gái nhỏ đối với anh ta xuất phát từ đâu?
Là do ảnh hưởng của Phó Tư Hàn?
Lục Ninh sờ trán, không biết có phải gần đây có quá nhiều chuyện, không được nghỉ ngơi tốt, cơ thể có chút không chịu nổi, cô cảm thấy mình có hơi sốt.
Nhưng may mà nhiệt độ không cao lắm, đợi cô xử lý xong chuyện này, đi phòng y tế kiểm tra một chút. Còn về dị năng chữa trị của cô, hiện tại vẫn còn quá yếu, căn bản không thể tự chữa khỏi cho mình.
"Sao anh lại ở đây?" Bỏ tay xuống, Lục Ninh vẫn là đi vào trong phòng, không còn cách nào, đã đến rồi, thì phải thử xem sao.
"Ừ, mẹ tôi có việc, tôi tạm thời thay bà ấy xử lý một số chuyện. Cô đến đây có việc gì?"
Nếu không phải như vậy, dựa theo thân phận học sinh của Lục Ninh, căn bản không thể thuận lợi vào được đây.
Nhưng hiển nhiên cô gái nhỏ không biết chuyện này.
"Ồ, vậy khi nào hiệu trưởng quay lại, lúc đó tôi sẽ đến." Lục Ninh nói xong làm bộ xoay người muốn đi, liền nghe thấy Cố Lâm Uyên nói: "Sao cô không thử nói với tôi xem, có lẽ tôi có thể giúp cô?"
Lục Ninh quay đầu nhìn anh ta, không chắc chắn lắm, mục đích Cố Lâm Uyên nói những lời này là cố ý trêu chọc cô, hay là nghiêm túc: "Anh sẽ giúp sao?"
Cô có cốt truyện gốc, biết rõ Cố Lâm Uyên không phải là người tốt bụng như vẻ bề ngoài. Trong nguyên tác, ban đầu anh ta chính là lấy thân phận người đứng xem, nhìn nữ chính trong sách bị bắt nạt. Mãi đến sau này nữ chính vì cứu anh ta mà bị thương, sau đó lại không cần anh ta báo đáp, dần dần khiến anh ta thay đổi cách nhìn.
Ở một trường quý tộc như vậy, việc lắp đặt và sử dụng camera giám sát là chuyện bình thường. Học sinh đến đây học, không giàu thì sang, xảy ra vấn đề ai cũng không chịu trách nhiệm nổi.
Rất nhanh, Lục Ninh liền từ trong camera giám sát, nhìn thấy vào lúc sáng sớm, có ba cô gái mang theo một thùng, đến chỗ ngồi của Lục Ninh, đổ thùng sơn đó lên chỗ ngồi của cô.
Ba cô gái này, Lục Ninh rất chắc chắn mình chưa từng gặp qua.
Nhân viên bảo vệ cũng không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh này, theo bản năng nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt: "Bạn học, cô..."
"Có thể làm phiền các anh gửi đoạn video này cho tôi được không?"
Đến lúc này, nhân viên bảo vệ cũng hiểu ra, cô gái nhỏ này căn bản không phải đến tìm khuyên tai gì cả.
"Yên tâm, sẽ không liên lụy đến các anh, cảm ơn." Lục Ninh mỉm cười vẫy tay với họ, xoay người ra khỏi phòng bảo vệ, ánh mắt vốn dĩ mang theo ý cười trong nháy mắt lạnh xuống.
Cô không phải là người có tính cách cam chịu số phận, nhu nhược không biết phản kháng, cũng chỉ sẽ làm cho bạo lực này thêm lớn mạnh.
Cô chưa bao giờ là một người chấp nhận số phận. Muốn giở trò với cô, cho dù cô không làm gì được đối phương, cũng sẽ khiến đối phương phải trầy da tróc vảy, đau đớn một phen mới được.
Huống chi vẫn là câu nói đó, kẻ chân đất không sợ kẻ đi giày.
Đi tàu điện, đến văn phòng hiệu trưởng của Học viện Quý tộc Sigliten.
Trong khoảnh khắc gõ cửa bước vào, Lục Ninh nhìn thấy Cố Lâm Uyên đang ngồi sau bàn làm việc cúi đầu phê duyệt văn kiện.
Lục Ninh biết, Cố Lâm Uyên là thiếu chủ nhà Sigliten, cũng biết Học viện Quý tộc Sigliten từng do thái tổ nhà Sigliten sáng lập.
Hiệu trưởng hiện tại là mẹ của Cố Lâm Uyên.
Những lời đã chuẩn bị trước khi đến, khi gặp Cố Lâm Uyên, Lục Ninh cảm thấy hoàn toàn không dùng được.
Ngay lúc Lục Ninh do dự, Cố Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn qua: "Cô định đứng đó nói chuyện sao?"
Sự nghi ngờ và cảnh giác trong mắt cô gái nhỏ quá rõ ràng, Cố Lâm Uyên cảm thấy mình có mù mới không nhìn ra. Anh ta tự hỏi từ hai lần gặp mặt Lục Ninh, bản thân mình hẳn là chưa làm gì đắc tội với cô, rốt cuộc sự cảnh giác của cô gái nhỏ đối với anh ta xuất phát từ đâu?
Là do ảnh hưởng của Phó Tư Hàn?
Lục Ninh sờ trán, không biết có phải gần đây có quá nhiều chuyện, không được nghỉ ngơi tốt, cơ thể có chút không chịu nổi, cô cảm thấy mình có hơi sốt.
"Sao anh lại ở đây?" Bỏ tay xuống, Lục Ninh vẫn là đi vào trong phòng, không còn cách nào, đã đến rồi, thì phải thử xem sao.
"Ừ, mẹ tôi có việc, tôi tạm thời thay bà ấy xử lý một số chuyện. Cô đến đây có việc gì?"
Nếu không phải như vậy, dựa theo thân phận học sinh của Lục Ninh, căn bản không thể thuận lợi vào được đây.
Nhưng hiển nhiên cô gái nhỏ không biết chuyện này.
"Ồ, vậy khi nào hiệu trưởng quay lại, lúc đó tôi sẽ đến." Lục Ninh nói xong làm bộ xoay người muốn đi, liền nghe thấy Cố Lâm Uyên nói: "Sao cô không thử nói với tôi xem, có lẽ tôi có thể giúp cô?"
Lục Ninh quay đầu nhìn anh ta, không chắc chắn lắm, mục đích Cố Lâm Uyên nói những lời này là cố ý trêu chọc cô, hay là nghiêm túc: "Anh sẽ giúp sao?"
Cô có cốt truyện gốc, biết rõ Cố Lâm Uyên không phải là người tốt bụng như vẻ bề ngoài. Trong nguyên tác, ban đầu anh ta chính là lấy thân phận người đứng xem, nhìn nữ chính trong sách bị bắt nạt. Mãi đến sau này nữ chính vì cứu anh ta mà bị thương, sau đó lại không cần anh ta báo đáp, dần dần khiến anh ta thay đổi cách nhìn.
7
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
