0 chữ
Chương 48
Chương 48
Thẩm Kỳ Nhiên: [… Mấy người làm sao vậy chứ?]
Hồ Điệp Lan Tiểu Thư: [Không sao đâu, không sao đâu, Nhiên Nhiên lão sư không cần phải giải thích, tụi tôi đều hiểu hết á. (mặt đỏ.jpg).]
Đinh Hương Phu Nhân: [Ừm, Nhiên Nhiên lão sư căn bản không cần phải xin nghỉ, chúng tôi đã sớm đoán được rằng sáng nay cậu chắc chắn sẽ dậy muộn rồi.]
Thẩm Kỳ Nhiên: [?]
Tường Vi Tỷ Tỷ: [Hì hì, chuyện Thiệu thiếu tướng nghỉ phép tụi tôi đều biết rồi nha~ Nhiên Nhiên lão sư vất vả rồi, mau nghỉ ngơi thêm chút nữa đi!]
Hoa Hồng Phu Nhân: [Đi nghỉ đi, nghỉ đi! (phủi khăn tay.jpg).]
Ngay sau đó, cả nhóm bắt đầu spam một loạt biểu cảm “Trăm năm hạnh phúc”, “Sớm sinh quý tử”, “Ba năm hai bé” vân vân.
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Trong lòng cậu như có hàng vạn con ngựa đang điên cuồng giẫm đạp, nhưng thấy mọi người trong nhóm vui đến vậy nên cậu cũng không nỡ phá hứng, chỉ đành dở khóc dở cười mà lắc đầu, cầm điện thoại tiếp tục nhắn tin.
Thẩm Kỳ Nhiên vừa mới gõ được vài chữ thì chợt có cảm giác kỳ lạ, cậu ngẩng đầu lên, thông qua gương nhìn thấy Thiệu Hành đang mặt không cảm xúc mà nhìn chằm chằm vào mình.
“…”
Thẩm Kỳ Nhiên lập tức theo phản xạ giấu vội thiết bị thông minh xuống dưới gối, nụ cười trên mặt cũng biến mất ngay lập tức: “Xin, xin lỗi.”
Thấy cả người đối phương lập tức căng thẳng lên, gương mặt cũng chẳng còn chút vui vẻ nào, Thiệu Hành im lặng một lúc rồi bất ngờ lên tiếng hỏi: “Cậu rất sợ tôi?”
Nhạy cảm nhận ra hình như đối phương đang không vui, Thẩm Kỳ Nhiên nào dám nói thật, đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng đờ: “Không, không có đâu.”
Thiệu Hành khẽ “ừm?” một tiếng, không khí xung quanh bỗng như đổ chì, nặng nề đè ép đến khó thở.
“…Sợ!” Thẩm Kỳ Nhiên đổi giọng ngay lập tức, nhưng vẫn không dám nói hết lòng mình: “Nhưng chỉ là… chỉ một chút xíu thôi! Một chút xíu sợ thôi…”
Áp lực trong không khí lập tức dịu lại, thế nhưng gương mặt không biểu cảm trong gương lại khiến Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy càng nguy hiểm hơn lúc trước.
“Cậu sợ tôi cái gì?” Người đàn ông thong thả hỏi.
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Cái này đúng là câu hỏi trời đánh.
Không lẽ bảo thẳng là “vì tôi biết anh sau này sẽ gϊếŧ tôi” chắc?
Thẩm Kỳ Nhiên căng thẳng nuốt nước bọt, não xoay nhanh như đang thi đại học.
“Anh Thiệu, anh lúc nào cũng nghiêm túc quá.” Cậu cố gắng căng da đầu nói: “Lúc nào cũng lạnh mặt, rất khó gần. Em… em không giỏi giao tiếp với kiểu người như vậy, nên hơi hơi sợ anh một chút.”
Sự im lặng kéo dài như cả thế kỷ, cuối cùng ánh mắt sắc bén kia cũng chịu thu lại.
Cách đối xử của cậu với người khác và với hắn hoàn toàn là hai thái cực, thà cười với cái thiết bị còn hơn nhìn hắn lấy một cái, thậm chí với một con mèo nhỏ mà cậu còn nhẹ nhàng và kiên nhẫn hơn. Lý do… thật sự như lời cậu nói sao?
Tuy hơi vớ vẩn, nhưng cũng không hẳn là không có lý.
“Tôi vốn là kiểu người như vậy.” Một lúc sau, Thiệu Hành chậm rãi mở miệng: “Sợ hay không là việc của cậu, tôi thì không định thay đổi gì cả.”
“…”
Thay đổi gì chứ? Ai dám bắt anh thay đổi? Tôi có gan bằng trời cũng không dám nghĩ đến chuyện đó luôn ấy!
“Không liên quan gì đến anh Thiệu đâu, là do em, hoàn toàn là vấn đề ở em.” Thẩm Kỳ Nhiên khiêm tốn tự kiểm điểm, thành khẩn nhận sai, giọng nói đầy thành ý: “Em sẽ sửa, nghiêm túc sửa, cố gắng sửa, lập tức sửa.”
Áp lực đè nén nặng trĩu cuối cùng cũng tan biến hẳn. Một lúc lâu sau, Thẩm Kỳ Nhiên mới nghe thấy người kia chậm rãi lên tiếng: “Thật sự sửa đến rơi nước mắt à?”
Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người, không phải ảo giác. Dù mặt đối phương vẫn lạnh tanh, nhưng trong mắt lại ẩn chứa vài phần ý cười. Tuy rất nhạt, không nhìn kỹ thì chẳng thể phát hiện được.
Giống hệt như lúc trước cậu từng nhìn thấy.
“Anh Thiệu, anh…” Thẩm Kỳ Nhiên nhìn đến có chút ngẩn ngơ, theo bản năng nói: “Nếu anh có thể thường xuyên cười như vậy, em làm gì còn phải sợ nữa…”
Lời còn chưa nói hết, ý cười nhàn nhạt trong mắt người đàn ông lập tức biến mất, trong đôi mắt đen chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
“Cậu vừa nói gì?” Giọng anh đột nhiên trầm xuống: “Tôi không có cười.”
“Có mà.” Thẩm Kỳ Nhiên vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, ngơ ngác giải thích: “Em thấy được mà…”
“Tôi không có.” Thiệu Hành lạnh lùng cắt ngang: “Cậu nhìn nhầm rồi.”
“Nhưng…”
“Tôi không cười.” Thiệu Hành cố chấp lặp lại lần nữa, giọng nói lạnh lẽo như đóng băng.
“Dù cho có cười, cũng không thể nào là cười với cậu.”
Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người, nhìn Thiệu Hành rất lâu, sau đó mới dời mắt đi, khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, là em nhìn nhầm rồi.” Giọng cậu rất nhẹ, như cánh bướm yếu ớt, có thể tan biến trong không khí bất cứ lúc nào.
“… Xin lỗi anh, anh Thiệu.”
Hồ Điệp Lan Tiểu Thư: [Không sao đâu, không sao đâu, Nhiên Nhiên lão sư không cần phải giải thích, tụi tôi đều hiểu hết á. (mặt đỏ.jpg).]
Đinh Hương Phu Nhân: [Ừm, Nhiên Nhiên lão sư căn bản không cần phải xin nghỉ, chúng tôi đã sớm đoán được rằng sáng nay cậu chắc chắn sẽ dậy muộn rồi.]
Thẩm Kỳ Nhiên: [?]
Tường Vi Tỷ Tỷ: [Hì hì, chuyện Thiệu thiếu tướng nghỉ phép tụi tôi đều biết rồi nha~ Nhiên Nhiên lão sư vất vả rồi, mau nghỉ ngơi thêm chút nữa đi!]
Hoa Hồng Phu Nhân: [Đi nghỉ đi, nghỉ đi! (phủi khăn tay.jpg).]
Ngay sau đó, cả nhóm bắt đầu spam một loạt biểu cảm “Trăm năm hạnh phúc”, “Sớm sinh quý tử”, “Ba năm hai bé” vân vân.
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Trong lòng cậu như có hàng vạn con ngựa đang điên cuồng giẫm đạp, nhưng thấy mọi người trong nhóm vui đến vậy nên cậu cũng không nỡ phá hứng, chỉ đành dở khóc dở cười mà lắc đầu, cầm điện thoại tiếp tục nhắn tin.
“…”
Thẩm Kỳ Nhiên lập tức theo phản xạ giấu vội thiết bị thông minh xuống dưới gối, nụ cười trên mặt cũng biến mất ngay lập tức: “Xin, xin lỗi.”
Thấy cả người đối phương lập tức căng thẳng lên, gương mặt cũng chẳng còn chút vui vẻ nào, Thiệu Hành im lặng một lúc rồi bất ngờ lên tiếng hỏi: “Cậu rất sợ tôi?”
Nhạy cảm nhận ra hình như đối phương đang không vui, Thẩm Kỳ Nhiên nào dám nói thật, đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng đờ: “Không, không có đâu.”
Thiệu Hành khẽ “ừm?” một tiếng, không khí xung quanh bỗng như đổ chì, nặng nề đè ép đến khó thở.
“…Sợ!” Thẩm Kỳ Nhiên đổi giọng ngay lập tức, nhưng vẫn không dám nói hết lòng mình: “Nhưng chỉ là… chỉ một chút xíu thôi! Một chút xíu sợ thôi…”
“Cậu sợ tôi cái gì?” Người đàn ông thong thả hỏi.
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Cái này đúng là câu hỏi trời đánh.
Không lẽ bảo thẳng là “vì tôi biết anh sau này sẽ gϊếŧ tôi” chắc?
Thẩm Kỳ Nhiên căng thẳng nuốt nước bọt, não xoay nhanh như đang thi đại học.
“Anh Thiệu, anh lúc nào cũng nghiêm túc quá.” Cậu cố gắng căng da đầu nói: “Lúc nào cũng lạnh mặt, rất khó gần. Em… em không giỏi giao tiếp với kiểu người như vậy, nên hơi hơi sợ anh một chút.”
Sự im lặng kéo dài như cả thế kỷ, cuối cùng ánh mắt sắc bén kia cũng chịu thu lại.
Cách đối xử của cậu với người khác và với hắn hoàn toàn là hai thái cực, thà cười với cái thiết bị còn hơn nhìn hắn lấy một cái, thậm chí với một con mèo nhỏ mà cậu còn nhẹ nhàng và kiên nhẫn hơn. Lý do… thật sự như lời cậu nói sao?
“Tôi vốn là kiểu người như vậy.” Một lúc sau, Thiệu Hành chậm rãi mở miệng: “Sợ hay không là việc của cậu, tôi thì không định thay đổi gì cả.”
“…”
Thay đổi gì chứ? Ai dám bắt anh thay đổi? Tôi có gan bằng trời cũng không dám nghĩ đến chuyện đó luôn ấy!
“Không liên quan gì đến anh Thiệu đâu, là do em, hoàn toàn là vấn đề ở em.” Thẩm Kỳ Nhiên khiêm tốn tự kiểm điểm, thành khẩn nhận sai, giọng nói đầy thành ý: “Em sẽ sửa, nghiêm túc sửa, cố gắng sửa, lập tức sửa.”
Áp lực đè nén nặng trĩu cuối cùng cũng tan biến hẳn. Một lúc lâu sau, Thẩm Kỳ Nhiên mới nghe thấy người kia chậm rãi lên tiếng: “Thật sự sửa đến rơi nước mắt à?”
Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người, không phải ảo giác. Dù mặt đối phương vẫn lạnh tanh, nhưng trong mắt lại ẩn chứa vài phần ý cười. Tuy rất nhạt, không nhìn kỹ thì chẳng thể phát hiện được.
Giống hệt như lúc trước cậu từng nhìn thấy.
“Anh Thiệu, anh…” Thẩm Kỳ Nhiên nhìn đến có chút ngẩn ngơ, theo bản năng nói: “Nếu anh có thể thường xuyên cười như vậy, em làm gì còn phải sợ nữa…”
Lời còn chưa nói hết, ý cười nhàn nhạt trong mắt người đàn ông lập tức biến mất, trong đôi mắt đen chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
“Cậu vừa nói gì?” Giọng anh đột nhiên trầm xuống: “Tôi không có cười.”
“Có mà.” Thẩm Kỳ Nhiên vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, ngơ ngác giải thích: “Em thấy được mà…”
“Tôi không có.” Thiệu Hành lạnh lùng cắt ngang: “Cậu nhìn nhầm rồi.”
“Nhưng…”
“Tôi không cười.” Thiệu Hành cố chấp lặp lại lần nữa, giọng nói lạnh lẽo như đóng băng.
“Dù cho có cười, cũng không thể nào là cười với cậu.”
Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người, nhìn Thiệu Hành rất lâu, sau đó mới dời mắt đi, khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, là em nhìn nhầm rồi.” Giọng cậu rất nhẹ, như cánh bướm yếu ớt, có thể tan biến trong không khí bất cứ lúc nào.
“… Xin lỗi anh, anh Thiệu.”
18
0
3 tháng trước
20 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
