TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

“Meo!” Nó còn giận dữ kêu lên một tiếng, âm thanh mềm mại non nớt đến mức làm tim Thẩm Kỳ Nhiên như bị hòa tan.

“Sao vậy?” Thẩm Kỳ Nhiên đi vòng tới trước mặt nó, đưa gói cá khô ra lần nữa: “Là muốn ăn cá khô à?”

Mèo con lại quay đầu đi, kiên quyết không nhìn cậu: “Meo meo!”

“Hử? Mày đang muốn nói gì đó sao?”

Mèo con xoay người nhảy lên giường, rồi dùng đôi chân mèo mềm mại vỗ mạnh lên bộ đồ ngủ đặt trên đó: “Meo meo meo!”

Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn ra, không dám tin mà hỏi lại: “Mày… chẳng lẽ mày đang bảo tao mặc đồ ngủ vào sao?”

“Meo!”

“Không sao mà, trong phòng ấm lắm, đừng lo tao sẽ bị cảm.”

“Meo meo meo meo!!”

Thấy bé mèo tức đến mức cả bộ lông đều dựng lên, Thẩm Kỳ Nhiên bật cười.

“Rồi rồi rồi, không trêu mày nữa, tao mặc vào liền đây.”

Sau khi cậu mặc xong đồ ngủ vào xong, quả nhiên là ánh mắt của mèo con không còn trốn tránh nữa. Nhưng nó vẫn không chịu lại gần, chỉ loanh quanh trong phòng vài vòng, rồi cuối cùng lại nhảy lên bậu cửa sổ, dùng móng nhỏ gõ nhẹ vào cánh cửa sổ đang đóng.

“Lại đi rồi à?” Thẩm Kỳ Nhiên hơi sững người. Đây đã là lần thứ hai rồi, tới thì không ăn cũng không đòi vuốt ve, cũng chẳng làm nũng như mấy con mèo đáng yêu thường thấy, chỉ nghiêm túc đi dạo một vòng rồi lại muốn đi. Chỗ nào giống mèo hải vương đi gieo tình khắp nơi chứ, càng giống một cô giáo chủ nhiệm mặt lạnh đi kiểm tra phòng học thì đúng hơn…

Mèo khó thì không thể ép ở lại, Thẩm Kỳ Nhiên tất nhiên sẽ không cố giữ nó, chỉ có thể mở cửa sổ ra lần nữa.

Gió đêm se lạnh thổi qua, bầu trời sao lấp lánh, ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên lướt qua mấy ô cửa sổ tối đen bên cạnh, cuối cùng dừng lại vài giây ở cửa sổ phòng làm việc.

Cậu nhìn lịch treo tường trong phòng, lại liếc về phía ô cửa sổ đen như mực kia, bất giác lẩm bẩm: “Đã mười ngày rồi…”

Thiệu Hành đã mười ngày liên tục không về nhà.

Tính sơ qua thời gian, Thẩm Kỳ Nhiên cũng đoán được đối phương đang bận việc gì. Chắc là khóa huấn luyện chữa trị tinh thần lực đã bắt đầu rồi.

Trận chiến khốc liệt năm đó ngoài trừ việc khiến cho cơ thể của Thiệu Hành bị thương tật, mà đến cả tinh thần lực của hắn cũng chịu ảnh hưởng nặng nề. Tuy hắn nhờ đó mà thức tỉnh tinh thần lực cấp SSS, trở thành nhân vật huyền thoại thứ hai trong lịch sử đế quốc sở hữu năng lực này, nhưng sức mạnh ấy lại quá cuồng bạo, cơ thể hiện tại của hắn thì vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn được. Trước đó lúc giằng co trong bếp với cậu thì trạng thái của Thiệu Hành từng có khoảnh khắc trông rất bất ổn, Thẩm Kỳ Nhiên đoán rằng đó hẳn là do tinh thần lực suýt nữa mất kiểm soát.

Nghĩ đến trong sách từng nhắc đến quá trình chữa trị tinh thần lực đầy đau đớn và gian nan của Thiệu Hành, Thẩm Kỳ Nhiên không khỏi cau mày rồi khẽ thở dài.

Khi dòng suy nghĩ còn đang miên man, bên tay cậu đột nhiên bị thứ gì đó mềm mềm nhẹ nhàng lướt qua. Thẩm Kỳ Nhiên theo phản xạ cúi đầu nhìn, liền thấy bé mèo đen vừa như không có chuyện gì thu lại cái đuôi.

Ơ? Bé con vừa rồi dùng đuôi quẹt mình sao?

Thẩm Kỳ Nhiên hơi không tin nổi, dù gì đối phương trước giờ vẫn luôn tỏ rõ thái độ xa cách, đến chạm tay cũng không cho chạm. Hơn nữa xúc cảm khi nãy thật sự rất nhẹ, chỉ trong khoảnh khắc lại khiến cậu không biết đó là mèo vô tình chạm vào, hay vì mình đứng ngẩn người quá lâu nên bị nó gõ một cái để nhắc nhở.

Nếu là một con mèo dính người thì dễ hiểu rồi, chắc chắn là đang an ủi cậu nên mới dùng bộ lông mềm mượt của mình để chữa lành!

Chỉ tiếc, khả năng đó thì chắc là không có đâu.

Thẩm Kỳ Nhiên mở toang cửa sổ, bé mèo đen nhanh nhẹn nhảy ra, đứng trên lan can ngoài ban công. Ánh trăng sáng rọi trải dài, đôi mắt mèo màu vàng kim trong bóng tối tựa như bảo thạch xinh đẹp, phản chiếu lại bóng dáng thanh niên phía sau ô cửa.

15

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.