0 chữ
Chương 28
Chương 28
Người đàn ông nhắm mắt lại, siết chặt đôi tay đang nắm lấy khuy măng sét, giữa hai hàng lông mày xuất hiện nếp nhăn, dường như có chút phiền muộn cùng với tâm tư rối bời. Có lẽ là trước khi kết luận điều gì, hắn nên hiểu thêm một chút về người kia. Bằng một cách khác.
Trên nền đất dưới chân Thiệu Hành, bỗng mơ hồ xuất hiện một cái bóng nhỏ.
Những ngón tay thon dài uyển chuyển khẽ vẽ trong không trung, cái bóng đó cũng theo đó mà biến hóa. Khi hình dạng của nó đã ổn định thì Thiệu Hành búng tay một cái, cái bóng dần trở nên rõ nét, cuối cùng hiện ra hình dáng chân thực là một con mèo đen thanh nhã và xinh đẹp.
Đây là khả năng chỉ người có tinh thần lực cấp SSS mới có thể làm được, đó là dùng chính tinh thần lực của mình để tạo ra một vật sống có thể hiện hóa rõ ràng. Đối phương chính là phân thân của bản thể, có thể chia sẻ thị giác, thính giác và xúc giác, đồng thời cũng có thể được điều khiển như một con rối.
Tất nhiên là nếu tạm thời buông lỏng sự điều khiển, phân thân này cũng có thể tự hoạt động, hành vi của nó sẽ phản ánh sở thích và bản năng của chủ nhân.
Cửa sổ thư phòng bị một lực lượng vô hình nhẹ nhàng đẩy mở. Mèo đen ngẩng đầu nhỏ, khẽ vẫy chiếc đuôi mềm mại về phía hắn, sau đó linh hoạt nhảy ra khỏi cửa sổ, nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.
Sau khi Thẩm Kỳ Nhiên tắm rửa thay đồ xong liền ngồi vào bàn làm việc với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Cậu cẩn thận trải một xấp hóa đơn ra bàn, đây đều là phiếu chi tiêu trong ngày hôm nay do Thiệu lão phu nhân và Thiệu Dao đứng ra chi trả, bị cậu cố gắng thu thập từng cái về tay mình. Trong đó, phần lớn số tiền đều đã được tiêu cho cậu. Và cũng chính là khoản tiền mà sau này cậu muốn hoàn trả lại cho nhà họ Thiệu.
Thẩm Kỳ Nhiên thành kính cầu nguyện một chút, sau đó mở thiết bị tính toán thông minh ra, căng thẳng cầm tờ hóa đơn đầu tiên lên.
Hơn mười phút sau.
Cậu nhìn chằm chằm vào con số tổng cộng được tính ra, không cam lòng lại đếm từng con số thêm một lần nữa, đồng tử chấn động dữ dội.
Một mình cậu mà lại có thể tiêu nhiều như vậy sao?! Cái gì thế này, nhiều thật đấy! Chẳng lẽ… chẳng lẽ mình là Tì Hưu chuyển thế sao?!
Hỏi chính là tuyệt vọng, hỏi chính là hối hận, hỏi chính là... cậu thật sự không nên chạy đến trung tâm thương mại Thánh Đế Lan để trả hàng.
Thật tuyệt vời. Đừng nói đến tích góp tiền để chạy trốn, cậu đây cho dù có ở lại Thiệu gia làm việc cả đời thì e rằng cũng không gượng dậy nổi. Còn có thể sống yên ổn được nữa không chứ!
Thẩm Kỳ Nhiên đau khổ đập đầu “cốp cốp” lên mặt bàn, sau đó gục luôn xuống, nằm bẹp thành một cái bánh Nhiên Nhiên, mặt mũi đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Ngay lúc này, Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu ngẩng đầu, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ mà nhìn thấy một con mèo đen nhỏ đang nằm phục bên ngoài lớp kính.
Lần đầu tiên trong đời Thẩm Kỳ Nhiên nhìn thấy một con mèo xinh đẹp và đáng yêu như vậy. Bộ lông đen nhánh mượt mà, đôi mắt tròn màu vàng kim, đôi tai nhỏ cũng khẽ động đậy, chiếc đuôi xù xù quét qua quét lại, nhìn qua đã thấy cực kỳ thoải mái.
Chỉ là, vì sao cậu lại thấy trên mặt con mèo này có vẻ như đang nói “Cậu là đồ ngốc à” vậy?
Không không không, nhất định là ảo giác. Mèo con đáng yêu thế này, sao có thể lộ ra biểu cảm ghét bỏ chứ. Nó chắc chắn là đang cầu xin mình nhanh chóng nhận nuôi nó đây mà!
Thẩm Kỳ Nhiên khôi phục sinh khí chỉ trong một giây, vui vẻ chạy tới mở cửa sổ.
Mèo đen “meo” một tiếng đầy cao ngạo, linh hoạt né khỏi tay cậu rồi nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng.
Trên cổ nó không có đeo thẻ tên, nhưng nhìn bộ lông bóng mượt như vậy thì chắc chắn không phải mèo hoang, mà là mèo nhà được chăm sóc kỹ lưỡng. Có điều cảnh giác của nó còn hơn cả mèo hoang. Mấy lần cậu muốn ôm đều bị nó né tránh một cách điêu luyện.
Trên nền đất dưới chân Thiệu Hành, bỗng mơ hồ xuất hiện một cái bóng nhỏ.
Những ngón tay thon dài uyển chuyển khẽ vẽ trong không trung, cái bóng đó cũng theo đó mà biến hóa. Khi hình dạng của nó đã ổn định thì Thiệu Hành búng tay một cái, cái bóng dần trở nên rõ nét, cuối cùng hiện ra hình dáng chân thực là một con mèo đen thanh nhã và xinh đẹp.
Đây là khả năng chỉ người có tinh thần lực cấp SSS mới có thể làm được, đó là dùng chính tinh thần lực của mình để tạo ra một vật sống có thể hiện hóa rõ ràng. Đối phương chính là phân thân của bản thể, có thể chia sẻ thị giác, thính giác và xúc giác, đồng thời cũng có thể được điều khiển như một con rối.
Cửa sổ thư phòng bị một lực lượng vô hình nhẹ nhàng đẩy mở. Mèo đen ngẩng đầu nhỏ, khẽ vẫy chiếc đuôi mềm mại về phía hắn, sau đó linh hoạt nhảy ra khỏi cửa sổ, nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.
Sau khi Thẩm Kỳ Nhiên tắm rửa thay đồ xong liền ngồi vào bàn làm việc với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Cậu cẩn thận trải một xấp hóa đơn ra bàn, đây đều là phiếu chi tiêu trong ngày hôm nay do Thiệu lão phu nhân và Thiệu Dao đứng ra chi trả, bị cậu cố gắng thu thập từng cái về tay mình. Trong đó, phần lớn số tiền đều đã được tiêu cho cậu. Và cũng chính là khoản tiền mà sau này cậu muốn hoàn trả lại cho nhà họ Thiệu.
Hơn mười phút sau.
Cậu nhìn chằm chằm vào con số tổng cộng được tính ra, không cam lòng lại đếm từng con số thêm một lần nữa, đồng tử chấn động dữ dội.
Một mình cậu mà lại có thể tiêu nhiều như vậy sao?! Cái gì thế này, nhiều thật đấy! Chẳng lẽ… chẳng lẽ mình là Tì Hưu chuyển thế sao?!
Hỏi chính là tuyệt vọng, hỏi chính là hối hận, hỏi chính là... cậu thật sự không nên chạy đến trung tâm thương mại Thánh Đế Lan để trả hàng.
Thật tuyệt vời. Đừng nói đến tích góp tiền để chạy trốn, cậu đây cho dù có ở lại Thiệu gia làm việc cả đời thì e rằng cũng không gượng dậy nổi. Còn có thể sống yên ổn được nữa không chứ!
Ngay lúc này, Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu ngẩng đầu, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ mà nhìn thấy một con mèo đen nhỏ đang nằm phục bên ngoài lớp kính.
Lần đầu tiên trong đời Thẩm Kỳ Nhiên nhìn thấy một con mèo xinh đẹp và đáng yêu như vậy. Bộ lông đen nhánh mượt mà, đôi mắt tròn màu vàng kim, đôi tai nhỏ cũng khẽ động đậy, chiếc đuôi xù xù quét qua quét lại, nhìn qua đã thấy cực kỳ thoải mái.
Chỉ là, vì sao cậu lại thấy trên mặt con mèo này có vẻ như đang nói “Cậu là đồ ngốc à” vậy?
Không không không, nhất định là ảo giác. Mèo con đáng yêu thế này, sao có thể lộ ra biểu cảm ghét bỏ chứ. Nó chắc chắn là đang cầu xin mình nhanh chóng nhận nuôi nó đây mà!
Thẩm Kỳ Nhiên khôi phục sinh khí chỉ trong một giây, vui vẻ chạy tới mở cửa sổ.
Mèo đen “meo” một tiếng đầy cao ngạo, linh hoạt né khỏi tay cậu rồi nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng.
Trên cổ nó không có đeo thẻ tên, nhưng nhìn bộ lông bóng mượt như vậy thì chắc chắn không phải mèo hoang, mà là mèo nhà được chăm sóc kỹ lưỡng. Có điều cảnh giác của nó còn hơn cả mèo hoang. Mấy lần cậu muốn ôm đều bị nó né tránh một cách điêu luyện.
19
0
3 tháng trước
13 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
