0 chữ
Chương 26
Chương 26
Hắn vận dụng tinh thần lực, hai tay ấn vào không khí rồi gắng sức chống đỡ cơ thể đứng dậy bằng lực cánh tay, nhưng chưa kịp làm bước tiếp theo thì một bàn tay từ bên cạnh đã bất ngờ ấn lên thắt lưng hắn.
Sắc mặt Thiệu Hành lập tức thay đổi: “Cậu làm gì đấy!”
“Giúp… giúp anh mà.” Thẩm Kỳ Nhiên bị dọa đến mức lắp bắp, đối phương đang phải chống tay để giữ thăng bằng, chuyện thay quần này tất nhiên là nên để cậu làm rồi.
Hàng mi dày của thanh niên khẽ run, giống như một con vật nhỏ bị kinh sợ. Thiệu Hành nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi mới dời ánh mắt đi: “Cậu tiếp tục đi.”
Hắn nói nhỏ, giọng nói mang theo chút do dự mà chính hắn cũng không nhận ra.
Thẩm Kỳ Nhiên không dám lơ là, cẩn thận giúp đối phương cởi chiếc quần dài đã ướt. Cơ bắp chân của Thiệu Hành vẫn chưa teo, vẫn chắc khỏe, hai chân dài và thẳng, chỉ là lớp da bên ngoài phủ đầy những vết sẹo gồ ghề. Thẩm Kỳ Nhiên dùng khăn lông khô lau nhẹ qua những vết sẹo ấy, cảm giác nghèn nghẹn nơi ngực lại một lần nữa dâng lên.
Vì tính chất bảo mật của chiến sự tiền tuyến, người dân trong nội địa đế quốc hiện tại vẫn chưa biết Thiệu Hành đã phải hy sinh những gì cho hàng triệu sinh mạng, đa phần vẫn giống như Thẩm Mộng Lam, cho rằng Thiệu Hành chỉ là một kẻ phế nhân không còn tương lai. Thế nhưng Thiệu Hành chưa từng lên tiếng giải thích cho mình, chỉ âm thầm gánh chịu mọi lời mắng nhiếc và chỉ trích.
“Anh nhất định sẽ khỏe lại.” Thẩm Kỳ Nhiên lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức chỉ mình cậu nghe thấy: “Sau này nhất định sẽ như vậy.”
Tại thời điểm trong cốt truyện mà cậu đã đọc thì Thiệu Hành vẫn chưa thể đi lại được, nhưng theo mô típ của tiểu thuyết trọng sinh thì nam chính thường sẽ có kết cục mưa tạnh trời quang, cuối cùng là thành công khôi phục.
Có sự hỗ trợ từ tinh thần lực của Thiệu Hành, Thẩm Kỳ Nhiên nhanh chóng giúp hắn thay xong quần áo. Trong suốt quá trình đó Thiệu Hành vẫn không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu bận rộn ở bên cạnh. Khi mọi việc đã hoàn tất, Thẩm Kỳ Nhiên lùi lại mấy bước, nhìn thành quả của mình với vẻ hài lòng, không nhịn được nở nụ cười với Thiệu Hành.
“Hoàn hảo! Thân thể anh thật ra cũng khá đẹp đấy, lát nữa có muốn trực tiếp mua bộ này về luôn không?”
Thẩm Kỳ Nhiên có đôi mắt hạnh rất đẹp, mỗi khi cười đôi mắt sẽ cong cong như hai vầng trăng nhỏ. Nhiều ngày trôi qua như vậy, thậm chí kể cả kiếp trước thì đây cũng là lần đầu tiên Thiệu Hành thấy cậu cười với mình như thế.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang cười ấy rất lâu, rồi đột nhiên chuyển sang xe lăn, không nói một lời đã rời khỏi phòng thay đồ.
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Khi Thẩm Kỳ Nhiên cầm đống quần áo ướt bước ra, Thiệu Hành đã biến mất. Thiệu Dao vẻ mặt áy náy tiến lại gần.
“Xin lỗi nhé Tiểu Nhiên.” cô nói: “A Hành bảo là quân bộ có việc gấp tìm nó, nên phải quay về trước. Em đừng buồn nha, còn có chúng ta ở đây với em mà!”
Thẩm Kỳ Nhiên chẳng buồn chút nào mà thậm chí còn thấy nhẹ nhõm hơn: “À à, không sao đâu ạ, không sao thật mà!”
Chỉ là… vừa nãy hình như cũng không thấy Thiệu Hành liên lạc với ai cả. Chẳng lẽ là thời đại tinh tế công nghệ cao, liên lạc qua não bộ?
Thiệu Hành ở phía xa đang đi được nửa đường thì bỗng dừng lại, qua cửa kính nhìn về phía cánh cửa phòng thay đồ nơi hai người vừa đứng.
Ánh mắt hắn dừng lại thật lâu trên khuôn mặt thanh niên tóc ngắn màu trà ấy, cuối cùng lại lãnh đạm dời mắt đi, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi.
Sắc mặt Thiệu Hành lập tức thay đổi: “Cậu làm gì đấy!”
“Giúp… giúp anh mà.” Thẩm Kỳ Nhiên bị dọa đến mức lắp bắp, đối phương đang phải chống tay để giữ thăng bằng, chuyện thay quần này tất nhiên là nên để cậu làm rồi.
Hàng mi dày của thanh niên khẽ run, giống như một con vật nhỏ bị kinh sợ. Thiệu Hành nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi mới dời ánh mắt đi: “Cậu tiếp tục đi.”
Hắn nói nhỏ, giọng nói mang theo chút do dự mà chính hắn cũng không nhận ra.
Thẩm Kỳ Nhiên không dám lơ là, cẩn thận giúp đối phương cởi chiếc quần dài đã ướt. Cơ bắp chân của Thiệu Hành vẫn chưa teo, vẫn chắc khỏe, hai chân dài và thẳng, chỉ là lớp da bên ngoài phủ đầy những vết sẹo gồ ghề. Thẩm Kỳ Nhiên dùng khăn lông khô lau nhẹ qua những vết sẹo ấy, cảm giác nghèn nghẹn nơi ngực lại một lần nữa dâng lên.
“Anh nhất định sẽ khỏe lại.” Thẩm Kỳ Nhiên lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức chỉ mình cậu nghe thấy: “Sau này nhất định sẽ như vậy.”
Tại thời điểm trong cốt truyện mà cậu đã đọc thì Thiệu Hành vẫn chưa thể đi lại được, nhưng theo mô típ của tiểu thuyết trọng sinh thì nam chính thường sẽ có kết cục mưa tạnh trời quang, cuối cùng là thành công khôi phục.
Có sự hỗ trợ từ tinh thần lực của Thiệu Hành, Thẩm Kỳ Nhiên nhanh chóng giúp hắn thay xong quần áo. Trong suốt quá trình đó Thiệu Hành vẫn không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu bận rộn ở bên cạnh. Khi mọi việc đã hoàn tất, Thẩm Kỳ Nhiên lùi lại mấy bước, nhìn thành quả của mình với vẻ hài lòng, không nhịn được nở nụ cười với Thiệu Hành.
Thẩm Kỳ Nhiên có đôi mắt hạnh rất đẹp, mỗi khi cười đôi mắt sẽ cong cong như hai vầng trăng nhỏ. Nhiều ngày trôi qua như vậy, thậm chí kể cả kiếp trước thì đây cũng là lần đầu tiên Thiệu Hành thấy cậu cười với mình như thế.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang cười ấy rất lâu, rồi đột nhiên chuyển sang xe lăn, không nói một lời đã rời khỏi phòng thay đồ.
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Khi Thẩm Kỳ Nhiên cầm đống quần áo ướt bước ra, Thiệu Hành đã biến mất. Thiệu Dao vẻ mặt áy náy tiến lại gần.
“Xin lỗi nhé Tiểu Nhiên.” cô nói: “A Hành bảo là quân bộ có việc gấp tìm nó, nên phải quay về trước. Em đừng buồn nha, còn có chúng ta ở đây với em mà!”
Chỉ là… vừa nãy hình như cũng không thấy Thiệu Hành liên lạc với ai cả. Chẳng lẽ là thời đại tinh tế công nghệ cao, liên lạc qua não bộ?
Thiệu Hành ở phía xa đang đi được nửa đường thì bỗng dừng lại, qua cửa kính nhìn về phía cánh cửa phòng thay đồ nơi hai người vừa đứng.
Ánh mắt hắn dừng lại thật lâu trên khuôn mặt thanh niên tóc ngắn màu trà ấy, cuối cùng lại lãnh đạm dời mắt đi, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi.
17
0
3 tháng trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
