0 chữ
Chương 24
Chương 24
Thẩm Kỳ Nhiên mỉm cười gật đầu với nhân viên cửa hàng, lúc quay đầu lại vô tình chạm phải ánh mắt của Thiệu Hành. Ánh mắt lạnh lẽo của đối phương khiến cậu giật mình, nụ cười trên khóe môi lập tức cứng lại. Thẩm Kỳ Nhiên không dám nhìn thêm mà vội vàng cúi đầu, giả vờ bình tĩnh uống trà, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt đang dừng trên người mình không những chưa rời đi, mà còn lạnh hơn nữa.
Cậu lại chọc gì tới Thiệu ma vương rồi? Thẩm Kỳ Nhiên cực kỳ rầu rĩ.
Chẳng lẽ là vì mình ăn điểm tâm nhiều quá?
Không phải chứ sếp, chuyện này mà anh cũng quản sao??
Thẩm Kỳ Nhiên ấm ức đến mức muốn cuộn lại thành một cục, không ngờ sắc mặt Thiệu Hành lại càng khó coi hơn.
Với nhân viên cửa hàng bình thường thì còn có thể mỉm cười đối đãi, còn với hắn thì ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt không cho. Quả nhiên là cảm thấy bản thân đã thành công gả vào Thiệu gia nên yên tâm ngủ ngon, đến cả diễn trò cũng lười diễn sao?
Trong lòng bỗng dâng lên một thứ cảm xúc táo bạo xa lạ, Thiệu Hành đột nhiên không muốn ở lại nữa, hắn xoay xe lăn định rời đi, lại vô tình va vào nhân viên cửa hàng đang mang trà tới. Người kia tay run lên, một bát lớn hồng trà liền đổ thẳng lên người Thiệu Hành.
“A!” Nhân viên cửa hàng hoảng hốt kêu lên một tiếng, cuống quýt xin lỗi: “Tiên sinh, thật xin lỗi!”
Các nhân viên xung quanh phản ứng rất nhanh, lập tức tiến lên xử lý vết trà đổ và thu dọn ly tách. Hồng trà chỉ ấm nên không đủ gây bỏng, nhưng lượng đổ ra lại khá nhiều khiến cho quần áo Thiệu Hành ướt sũng.
Bộ quần áo thay thế nhanh chóng được mang đến, nhân viên cửa hàng đề nghị giúp đỡ đưa Thiệu Hành không tiện hành động vào phòng thay đồ, nhưng Thiệu Dao lại lập tức khéo léo từ chối.
“Không cần các người.” Thiệu Dao quay sang nhìn Thẩm Kỳ Nhiên: “Tiểu Nhiên, em đưa A Hành vào phòng thay đồ đi.”
Thẩm Kỳ Nhiên sững người, lập tức quay sang nhìn Thiệu Hành, ngập ngừng hỏi: “Em… đi với anh sao?”
Thiệu Hành im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ "không muốn đi chút nào" kia, một lúc sau hắn lại nghe thấy chính mình lên tiếng: “Ừ, cậu đi với tôi.”
***
Cho đến khi cửa phòng thay đồ đóng lại, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn còn hơi bối rối.
Cậu thật sự không ngờ Thiệu Hành lại đồng ý để cho mình đi cùng vào phòng thay đồ.
Thiệu ma vương không phải rất ghét cậu sao? Thay đồ là chuyện riêng tư thế này, một người luôn cảnh giác cao như vậy lại chấp nhận để kẻ thù của mình đi cùng?
Vì chuyện này quá khó tin, cậu không nhịn được xác nhận lại lần nữa: “Anh Thiệu, em cởϊ qυầи áo ướt cho anh trước nhé?”
Người đàn ông liếc nhìn cậu, giọng không rõ vui hay giận: “Ừ.”
Thẩm Kỳ Nhiên: "!!!"
Thật sự đồng ý luôn!
Chuyện gì bất thường chắc chắn là có lý do, trong lòng Thẩm Kỳ Nhiên vô cùng thấp thỏm. Khi cởi khuy áo sơ mi của Thiệu Hành thì cậu cực kỳ cẩn thận, có thể không chạm vào cơ thể đối phương thì nhất quyết không đυ.ng một chút nào, thận trọng còn hơn cả việc tháo một quả bom.
Bất quá trong mắt ai kia, thì hành động ấy chính là biểu hiện của sự chán ghét đến mức cố gắng tránh né mọi tiếp xúc cơ thể.
Thiệu Hành không biểu cảm nhìn Thẩm Kỳ Nhiên một lúc, giữa hai chân mày khẽ nhíu, rồi nhắm mắt lại.
Thẩm Kỳ Nhiên đương nhiên nhận ra đối phương không vui, cậu không hiểu vì sao vị đại ma vương này tâm trạng lại càng lúc càng tệ, chỉ đành khiến động tác của mình nhẹ hơn, cẩn thận hơn, hận không thể thao tác từ xa không cần chạm vào người hắn.
Ở góc độ cậu không nhìn thấy, nếp nhăn giữa hai chân mày Thiệu Hành lại càng hằn sâu hơn.
Khi từng chiếc cúc áo được cởi hết thì thân thể phía dưới lớp áo cũng dần hiện ra, Thiệu Hành vốn có xuất thân quân đội, dáng người rắn rỏi không thể chê vào đâu được. Cơ ngực rắn chắc, đường nét cơ bụng rõ ràng gợi cảm, nếu không phải sợ bị đánh ngay tại chỗ, Thẩm Kỳ Nhiên đã muốn đưa tay ra sờ thử một cái rồi.
Cậu lại chọc gì tới Thiệu ma vương rồi? Thẩm Kỳ Nhiên cực kỳ rầu rĩ.
Chẳng lẽ là vì mình ăn điểm tâm nhiều quá?
Không phải chứ sếp, chuyện này mà anh cũng quản sao??
Thẩm Kỳ Nhiên ấm ức đến mức muốn cuộn lại thành một cục, không ngờ sắc mặt Thiệu Hành lại càng khó coi hơn.
Với nhân viên cửa hàng bình thường thì còn có thể mỉm cười đối đãi, còn với hắn thì ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt không cho. Quả nhiên là cảm thấy bản thân đã thành công gả vào Thiệu gia nên yên tâm ngủ ngon, đến cả diễn trò cũng lười diễn sao?
“A!” Nhân viên cửa hàng hoảng hốt kêu lên một tiếng, cuống quýt xin lỗi: “Tiên sinh, thật xin lỗi!”
Các nhân viên xung quanh phản ứng rất nhanh, lập tức tiến lên xử lý vết trà đổ và thu dọn ly tách. Hồng trà chỉ ấm nên không đủ gây bỏng, nhưng lượng đổ ra lại khá nhiều khiến cho quần áo Thiệu Hành ướt sũng.
Bộ quần áo thay thế nhanh chóng được mang đến, nhân viên cửa hàng đề nghị giúp đỡ đưa Thiệu Hành không tiện hành động vào phòng thay đồ, nhưng Thiệu Dao lại lập tức khéo léo từ chối.
“Không cần các người.” Thiệu Dao quay sang nhìn Thẩm Kỳ Nhiên: “Tiểu Nhiên, em đưa A Hành vào phòng thay đồ đi.”
Thiệu Hành im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ "không muốn đi chút nào" kia, một lúc sau hắn lại nghe thấy chính mình lên tiếng: “Ừ, cậu đi với tôi.”
***
Cho đến khi cửa phòng thay đồ đóng lại, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn còn hơi bối rối.
Cậu thật sự không ngờ Thiệu Hành lại đồng ý để cho mình đi cùng vào phòng thay đồ.
Thiệu ma vương không phải rất ghét cậu sao? Thay đồ là chuyện riêng tư thế này, một người luôn cảnh giác cao như vậy lại chấp nhận để kẻ thù của mình đi cùng?
Vì chuyện này quá khó tin, cậu không nhịn được xác nhận lại lần nữa: “Anh Thiệu, em cởϊ qυầи áo ướt cho anh trước nhé?”
Người đàn ông liếc nhìn cậu, giọng không rõ vui hay giận: “Ừ.”
Thật sự đồng ý luôn!
Chuyện gì bất thường chắc chắn là có lý do, trong lòng Thẩm Kỳ Nhiên vô cùng thấp thỏm. Khi cởi khuy áo sơ mi của Thiệu Hành thì cậu cực kỳ cẩn thận, có thể không chạm vào cơ thể đối phương thì nhất quyết không đυ.ng một chút nào, thận trọng còn hơn cả việc tháo một quả bom.
Bất quá trong mắt ai kia, thì hành động ấy chính là biểu hiện của sự chán ghét đến mức cố gắng tránh né mọi tiếp xúc cơ thể.
Thiệu Hành không biểu cảm nhìn Thẩm Kỳ Nhiên một lúc, giữa hai chân mày khẽ nhíu, rồi nhắm mắt lại.
Thẩm Kỳ Nhiên đương nhiên nhận ra đối phương không vui, cậu không hiểu vì sao vị đại ma vương này tâm trạng lại càng lúc càng tệ, chỉ đành khiến động tác của mình nhẹ hơn, cẩn thận hơn, hận không thể thao tác từ xa không cần chạm vào người hắn.
Ở góc độ cậu không nhìn thấy, nếp nhăn giữa hai chân mày Thiệu Hành lại càng hằn sâu hơn.
Khi từng chiếc cúc áo được cởi hết thì thân thể phía dưới lớp áo cũng dần hiện ra, Thiệu Hành vốn có xuất thân quân đội, dáng người rắn rỏi không thể chê vào đâu được. Cơ ngực rắn chắc, đường nét cơ bụng rõ ràng gợi cảm, nếu không phải sợ bị đánh ngay tại chỗ, Thẩm Kỳ Nhiên đã muốn đưa tay ra sờ thử một cái rồi.
18
0
3 tháng trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
