0 chữ
Chương 8
Chương 8: Đoạn tuyệt quan hệ
Lúc Phùng Kiều và Vương Tứ thúc đến, trong nhà của lý chính đã tập trung một đống người, ai ai cũng tò mò muốn chứng kiến tận mắt chuyện ngàn năm có một trong thôn của bọn họ.
Người nông thôn chính là như vậy, cuộc sống chỉ quay quanh đồng ruộng, trong thôn có chuyện gì thì nhà nào cũng hóng hớt bàn tán suốt một thời gian.
Lý chính thấy người đã đến đầy đủ, cũng không muốn làm mất thời gian, trước tiên ông đem chuyện Vương Nguyên tiền căn hậu quả nói lại một lần.
"Các vị tộc lão, trưởng bối và thôn dân ở Vương gia thôn hôm nay làm chứng. Gia chủ Vương gia Vương Tam cùng tiểu ca nhi Vương Nguyên hôm nay tại đây làm văn tự đoạn tuyệt quan hệ.
Từ nay về sau không còn liên quan, cho dù hai bên xảy ra bất cứ việc gì cũng không có bất kỳ dính líu gì đến nhau, càng không thể can thiệp vào chuyện của đôi bên.
Lúc trước Phùng Kiều còn đã thay mặt Vương Nguyên không nhận phần tiền bồi thường mà Lưu gia đã bồi thường cho Vương Nguyên mà để lại cho nhà Vương Tam xem như báo hiếu.
Nay ta Vương Viễn Sơn, lý chính Vương gia thôn đồng thời là tộc trưởng Vương thị, đại diện đôi bên viết khế ước đoạn tuyệt. Khế ước được chia làm ba phần, hai bên mỗi người giữ một phần, một phần lưu ở chỗ ta.
Để tránh sau này có người trở mặt không nhận khế ước, khế ước sẽ được các vị tộc lão trưởng bối trong thôn và ta ký tên làm chứng.
Nếu có kẻ giám dở trò không nhận khế ước sẽ bị trục xuất ra khỏi tông tộc đồng thời báo lên quan trên xử lý theo luật pháp."
Không phải lý chính lo xa, với tính tình của Vương Hà thị nếu ông không dùng luật pháp và quy tộc đe dọa bà ta rất có thể sẽ đổi trắng thay đen không nhận thư khế.
Vương Hà thị mắt thấy mọi việc suông sẻ trong bụng vui như mở hội, không cần mất tiền mà còn tống khứ được cái thằng sao chổi kia đi.
Ai biết Phùng Kiều kia có lai lịch gì, thằng sao chổi đó theo hắn chưa biết chừng cũng không thoát khỏi liên quan, để xem đến lúc đó có ai dám ra mặt vì chúng, hừ.
Thư đoạn tuyệt được viết xong, Vương Nguyên vẫn còn đang hôn mê, Phùng Kiều được sự cho phép của lý chính và các tộc lão thay y ký tên.
Dù sao thì hiện giờ Phùng Kiều trong mắt thôn dân chính là tướng công của Vương Nguyên rồi, chuyện của y hắn có quyền thay mặt giải quyết.
Còn về chuyện Phùng Kiều lai lịch bất minh hay Vương Nguyên là phu lang bị hưu không một ai mãi may đàm tiếu.
Một người tốt bụng chỉ tiếc lai lịch bất minh một người số khổ có thân nhân cực phẩm, âu cũng là duyên số, thôn dân thuần phát đa phần đều mong hai người sẽ tạo nên một cuộc sống tốt đẹp.
Còn gia đình cực phẩm kia cũng chẳng ai thèm quan tâm tới, để xem về sau ai dám làm thông gia với gia đình như thế, Vương Hà thị lại còn mắt cao hơn đầu.
Vốn dĩ hôn sự với Lưu gia lúc trước nếu biết Lưu Chức chỉ cần thành thân sẽ tỉnh lại thật bà ta đã không để cái tên sao chỗi Vương Nguyên gả sang đó, biết đâu tương lai bà ta có thể làm mẹ vợ của tú tài lão gia cũng nên.
Giờ hối hận cũng muộn rồi, với lại ai biết dù người gả qua có là Vương Thu Hoa thì tên Lưu Chức kia sẽ không lên cơn động kinh hưu con gái của bà ta.
Thu Hoa nhà bà ta xinh đẹp như vậy sợ gì không lấy được hán tử nhà giàu kia chứ, đến lúc đó có khi bà ta còn đếm tiền đến mỏi tay cũng nên?
Nhà Vương Tam cầm được thư đoạn tuyệt vui vẻ trở về nhà, tuyệt nhiên không hỏi thăm Vương Nguyên lấy một lời, cũng không quan tâm đến lời chỉ trích của thôn dân đúng là máu lạnh mà còn mặt dày mà.
Tất nhiên ngoại trừ nhà Vương Tam, danh tiếng Lưu gia cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, dù có vì lý do gì việc làm của Lưu Chức vẫn bị người ta xem là qua cầu rút ván. Về sau khi tìm người kết thân cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều.
Lý chính cũng để người trong thôn giải tán, chỉ giữ các vị tộc lão và Phùng Kiều ở lại.
Vương Tứ thúc hiện giờ cũng coi như thân nhân duy nhất còn lại của Vương Nguyên, lý chính cũng để ông ở lại cùng.
Sinh tiền Phùng lão đại phu cùng lý chính và các vị trưởng bối trong thôn đều có giao tình với nhau.
Phùng Kiều là nhi tử được Phùng đại phu nhận nuôi, các trưởng bối đối với hắn đều có tâm lo lắng.
Ngặt nỗi các ông không thể bắt con cháu của mình gả cho Phùng Kiều được, như vậy sẽ làm gia đình xào xáo, con cháu nếu hạnh phúc thì không nói, lỡ có chuyện gì quay ra oán hận thì khổ.
Phùng lão đại phu làm sao không hiểu được, cũng chỉ than thở cho số phận của Phùng Kiều.
Nay xảy ra sự việc của Vương Nguyên, này cũng coi như ông trời thương xót, để hai đứa trẻ số khổ thành một đôi, các ông thân là trưởng bối cũng phải đứng ra lo liệu chu toàn, về sau có xuống suối vàng gặp lại bạn già cũng không hỗ thẹn.
Lý chính cùng các trưởng bối vừa nãy đã chọn được ngày lành, là ngày mùng tám tháng tám, tính thời gian, chỉ còn vỏn vẹn một tháng, có vẻ hơi gấp nhưng trong năm chỉ còn mỗi ngày này là có thể cưới gã mà thôi.
Phùng Kiều lại cảm thấy không có việc gì, hắn cố một chút chắc là sẽ kịp thôi, cũng không cần làm quá linh đình hay cầu kỳ gì, đơn giản một chút là được.
Hơn nữa trong thôn mọi người đều nhiệt tình, có thể nhờ những người mà Phùng Kiều quen biết giúp một tay, tin chắc sẽ có thể có một buổi thành thân trọn vẹn.
Dù không định làm quá linh đình Phùng Kiều lại muốn cho Vương Nguyên một hôn lễ trang trọng để sau này y ở trong thôn không bị người khác đàm tiếu chê cười.
Chuyện ngày cưới đã nói xong, Phùng Kiều nghĩ đến Vương Nguyên còn đang ở chỗ Vương Tứ thúc.
Ý Phùng Kiều muốn để Vương Nguyên tạm thời ở lại nhà của Vương Tứ thúc một đoạn thời gian, ít nhất là cho đến khi hắn chính thức cưới y về nhà.
Hai người nói thế nào cũng chưa thành thân, nếu bây giờ để Vương Nguyên dọn đến ở cùng Phùng Kiều, như vậy sẽ không hợp quy cũ, về sau Vương Nguyên ở trong thôn khó tránh khỏi sẽ bị người có tâm nói ra nói vào.
Về việc ăn uống thuốc thang của Vương Nguyên hắn sẽ lo liệu chu toàn không để nhà Tứ thúc nhọc lòng, bọn họ chỉ cần giúp hắn chăm sóc Vương Nguyên là tốt rồi, Phùng Kiều đem lời trong lòng nói ra.
Vương Tứ thúc vừa hay cũng có ý này, ông lại không để ý những điều nhỏ nhặt đó, Vương Nguyên dù thế nào cũng là chất nhi (cháu) nhà ông, làm gì có ai chăm sóc cháu mình mà lại cần người khác nhờ vả bao giờ.
Trước lúc đến đây ông đã bàn với tức phụ và các con của mình, là để Vương Nguyên xuất giá từ nhà họ, như vậy đứa nhỏ cũng đỡ tủi thân hơn.
Đứa nhỏ này số cũng thật khổ, có phụ mẫu cũng như không, giờ khó khăn lắm mới tìm được nơi gửi gắm cũng phải làm sao cho đàng hoàng một chút, mai sao bước ra cửa cũng không cần phải cúi đầu.
Phùng Kiều không nói thêm gì, hắn ở trong thôn luôn biết cách đối nhân xử thế, cho dù Vương Tứ thúc nói vậy, hắn vẫn sẽ làm tròn trách nhiệm một hôn phu nên có.
Lý chính và các trưởng lão cũng tán thành, ông lúc nãy còn lo không biết có nên tìm cho Vương Nguyên một chỗ tá túc trước cho đến khi thành thân hay không?
Làm người đứng đầu một thôn ông hiểu rất rõ hai người họ sau này trong thôn muốn sống an ổn không bị lời ra tiếng vào thì những quy cũ cần có đều phải nhất nhất làm theo, ai biết ngày sau sẽ không có người mượn chuyện này làm bẩn thanh danh của cả hai.
Bây giờ thì tốt rồi có phu thê Vương Tứ đứng ra cũng tốt, bọn họ còn là thúc thúc ruột thịt của Vương Nguyên, như vậy ông cũng có thể an tâm.
Người nông thôn chính là như vậy, cuộc sống chỉ quay quanh đồng ruộng, trong thôn có chuyện gì thì nhà nào cũng hóng hớt bàn tán suốt một thời gian.
Lý chính thấy người đã đến đầy đủ, cũng không muốn làm mất thời gian, trước tiên ông đem chuyện Vương Nguyên tiền căn hậu quả nói lại một lần.
"Các vị tộc lão, trưởng bối và thôn dân ở Vương gia thôn hôm nay làm chứng. Gia chủ Vương gia Vương Tam cùng tiểu ca nhi Vương Nguyên hôm nay tại đây làm văn tự đoạn tuyệt quan hệ.
Từ nay về sau không còn liên quan, cho dù hai bên xảy ra bất cứ việc gì cũng không có bất kỳ dính líu gì đến nhau, càng không thể can thiệp vào chuyện của đôi bên.
Nay ta Vương Viễn Sơn, lý chính Vương gia thôn đồng thời là tộc trưởng Vương thị, đại diện đôi bên viết khế ước đoạn tuyệt. Khế ước được chia làm ba phần, hai bên mỗi người giữ một phần, một phần lưu ở chỗ ta.
Để tránh sau này có người trở mặt không nhận khế ước, khế ước sẽ được các vị tộc lão trưởng bối trong thôn và ta ký tên làm chứng.
Nếu có kẻ giám dở trò không nhận khế ước sẽ bị trục xuất ra khỏi tông tộc đồng thời báo lên quan trên xử lý theo luật pháp."
Không phải lý chính lo xa, với tính tình của Vương Hà thị nếu ông không dùng luật pháp và quy tộc đe dọa bà ta rất có thể sẽ đổi trắng thay đen không nhận thư khế.
Ai biết Phùng Kiều kia có lai lịch gì, thằng sao chổi đó theo hắn chưa biết chừng cũng không thoát khỏi liên quan, để xem đến lúc đó có ai dám ra mặt vì chúng, hừ.
Thư đoạn tuyệt được viết xong, Vương Nguyên vẫn còn đang hôn mê, Phùng Kiều được sự cho phép của lý chính và các tộc lão thay y ký tên.
Dù sao thì hiện giờ Phùng Kiều trong mắt thôn dân chính là tướng công của Vương Nguyên rồi, chuyện của y hắn có quyền thay mặt giải quyết.
Còn về chuyện Phùng Kiều lai lịch bất minh hay Vương Nguyên là phu lang bị hưu không một ai mãi may đàm tiếu.
Một người tốt bụng chỉ tiếc lai lịch bất minh một người số khổ có thân nhân cực phẩm, âu cũng là duyên số, thôn dân thuần phát đa phần đều mong hai người sẽ tạo nên một cuộc sống tốt đẹp.
Vốn dĩ hôn sự với Lưu gia lúc trước nếu biết Lưu Chức chỉ cần thành thân sẽ tỉnh lại thật bà ta đã không để cái tên sao chỗi Vương Nguyên gả sang đó, biết đâu tương lai bà ta có thể làm mẹ vợ của tú tài lão gia cũng nên.
Giờ hối hận cũng muộn rồi, với lại ai biết dù người gả qua có là Vương Thu Hoa thì tên Lưu Chức kia sẽ không lên cơn động kinh hưu con gái của bà ta.
Thu Hoa nhà bà ta xinh đẹp như vậy sợ gì không lấy được hán tử nhà giàu kia chứ, đến lúc đó có khi bà ta còn đếm tiền đến mỏi tay cũng nên?
Nhà Vương Tam cầm được thư đoạn tuyệt vui vẻ trở về nhà, tuyệt nhiên không hỏi thăm Vương Nguyên lấy một lời, cũng không quan tâm đến lời chỉ trích của thôn dân đúng là máu lạnh mà còn mặt dày mà.
Tất nhiên ngoại trừ nhà Vương Tam, danh tiếng Lưu gia cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, dù có vì lý do gì việc làm của Lưu Chức vẫn bị người ta xem là qua cầu rút ván. Về sau khi tìm người kết thân cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều.
Lý chính cũng để người trong thôn giải tán, chỉ giữ các vị tộc lão và Phùng Kiều ở lại.
Vương Tứ thúc hiện giờ cũng coi như thân nhân duy nhất còn lại của Vương Nguyên, lý chính cũng để ông ở lại cùng.
Sinh tiền Phùng lão đại phu cùng lý chính và các vị trưởng bối trong thôn đều có giao tình với nhau.
Phùng Kiều là nhi tử được Phùng đại phu nhận nuôi, các trưởng bối đối với hắn đều có tâm lo lắng.
Ngặt nỗi các ông không thể bắt con cháu của mình gả cho Phùng Kiều được, như vậy sẽ làm gia đình xào xáo, con cháu nếu hạnh phúc thì không nói, lỡ có chuyện gì quay ra oán hận thì khổ.
Phùng lão đại phu làm sao không hiểu được, cũng chỉ than thở cho số phận của Phùng Kiều.
Nay xảy ra sự việc của Vương Nguyên, này cũng coi như ông trời thương xót, để hai đứa trẻ số khổ thành một đôi, các ông thân là trưởng bối cũng phải đứng ra lo liệu chu toàn, về sau có xuống suối vàng gặp lại bạn già cũng không hỗ thẹn.
Lý chính cùng các trưởng bối vừa nãy đã chọn được ngày lành, là ngày mùng tám tháng tám, tính thời gian, chỉ còn vỏn vẹn một tháng, có vẻ hơi gấp nhưng trong năm chỉ còn mỗi ngày này là có thể cưới gã mà thôi.
Phùng Kiều lại cảm thấy không có việc gì, hắn cố một chút chắc là sẽ kịp thôi, cũng không cần làm quá linh đình hay cầu kỳ gì, đơn giản một chút là được.
Hơn nữa trong thôn mọi người đều nhiệt tình, có thể nhờ những người mà Phùng Kiều quen biết giúp một tay, tin chắc sẽ có thể có một buổi thành thân trọn vẹn.
Dù không định làm quá linh đình Phùng Kiều lại muốn cho Vương Nguyên một hôn lễ trang trọng để sau này y ở trong thôn không bị người khác đàm tiếu chê cười.
Chuyện ngày cưới đã nói xong, Phùng Kiều nghĩ đến Vương Nguyên còn đang ở chỗ Vương Tứ thúc.
Ý Phùng Kiều muốn để Vương Nguyên tạm thời ở lại nhà của Vương Tứ thúc một đoạn thời gian, ít nhất là cho đến khi hắn chính thức cưới y về nhà.
Hai người nói thế nào cũng chưa thành thân, nếu bây giờ để Vương Nguyên dọn đến ở cùng Phùng Kiều, như vậy sẽ không hợp quy cũ, về sau Vương Nguyên ở trong thôn khó tránh khỏi sẽ bị người có tâm nói ra nói vào.
Về việc ăn uống thuốc thang của Vương Nguyên hắn sẽ lo liệu chu toàn không để nhà Tứ thúc nhọc lòng, bọn họ chỉ cần giúp hắn chăm sóc Vương Nguyên là tốt rồi, Phùng Kiều đem lời trong lòng nói ra.
Vương Tứ thúc vừa hay cũng có ý này, ông lại không để ý những điều nhỏ nhặt đó, Vương Nguyên dù thế nào cũng là chất nhi (cháu) nhà ông, làm gì có ai chăm sóc cháu mình mà lại cần người khác nhờ vả bao giờ.
Trước lúc đến đây ông đã bàn với tức phụ và các con của mình, là để Vương Nguyên xuất giá từ nhà họ, như vậy đứa nhỏ cũng đỡ tủi thân hơn.
Đứa nhỏ này số cũng thật khổ, có phụ mẫu cũng như không, giờ khó khăn lắm mới tìm được nơi gửi gắm cũng phải làm sao cho đàng hoàng một chút, mai sao bước ra cửa cũng không cần phải cúi đầu.
Phùng Kiều không nói thêm gì, hắn ở trong thôn luôn biết cách đối nhân xử thế, cho dù Vương Tứ thúc nói vậy, hắn vẫn sẽ làm tròn trách nhiệm một hôn phu nên có.
Lý chính và các trưởng lão cũng tán thành, ông lúc nãy còn lo không biết có nên tìm cho Vương Nguyên một chỗ tá túc trước cho đến khi thành thân hay không?
Làm người đứng đầu một thôn ông hiểu rất rõ hai người họ sau này trong thôn muốn sống an ổn không bị lời ra tiếng vào thì những quy cũ cần có đều phải nhất nhất làm theo, ai biết ngày sau sẽ không có người mượn chuyện này làm bẩn thanh danh của cả hai.
Bây giờ thì tốt rồi có phu thê Vương Tứ đứng ra cũng tốt, bọn họ còn là thúc thúc ruột thịt của Vương Nguyên, như vậy ông cũng có thể an tâm.
5
0
1 tháng trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
