0 chữ
Chương 6
Chương 6: Ầm ỉ
Lý chính không thèm để ý đến người đàn bà điên kia, nói với Vương Tam:
"Vương Tam, nhà ngươi suy nghĩ cho kỹ một là trả tiền cho Vương Nguyên các ngươi cắt đứt quan hệ, hai là lên nha môn giải quyết.
Luật pháp triều đình có quy định rõ, tiền kia là của Vương Nguyên các ngươi nếu nhất quyết không đưa sẽ phải chịu tội cưỡng đoạt tài sản của người khác.
Trong hưu thư của Lưu gia cũng ghi rõ tiền kia là bồi thường cho Vương Nguyên không phải Vương gia các ngươi, giấy trắng mực đen còn đó các ngươi không thể đổi trắng thay đen được."
Vương Hà thị nghe xong hai mắt trợn trắng thiếu điều muốn ngất đi, bảo bà ta trả lại tiền khác nào muốn lấy mạng bà ta.
"Lý chính thúc! Các vị hương thân, xin nghe Phùng mổ nói một câu."
Phùng Kiều nãy giờ vẫn im lặng đứng ở một bên lúc này thật không thể nào nghe nỗi nữa.
"Phùng mổ tự thấy việc mình làm không thẹn với lương tâm, chưa từng nghĩ sẽ đem sự việc đi xa như này, thiết nghĩ là ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ hành động như ta mà thôi.
Vương gia hôm nay nếu đã đem trách nhiệm đổ lên người ta, mà ta cũng đã đồng ý chịu phần trách nhiệm này, vậy ta lấy thân phận tướng công tương lai của Vương Nguyên không đòi số bạc kia nữa.
Coi như là thay Vương Nguyên trả lại công ơn sinh thành dưỡng dục bao năm qua với Vương gia. Chỉ mong Vương gia nghĩ tình nghĩa bao năm qua mà cho Vương Nguyên một con đường sống."
Mọi người nghe đến đây thì lấy làm giật mình, không hiểu Phùng Kiều nói vậy là có ý gì?
Phùng Kiều lúc này mới chỉ về phía tiểu ca nhi đang hôn mê thân thể lại vì ngâm qua nước sông lạnh lẽo mà không ngừng co quắp run rẩy nằm ở một bên.
"Vương Nguyên từ lúc được vớt lên bờ cả người đều ướt sũng, nếu tiếp tục dây dưa với người nhà sợ rằng mạng y khó giữ."
Phùng Kiều sao lại không nhận ra Vương Hà thị là đang kéo dài thời gian. Hắn thật không hiểu Vương Nguyên dù sao cũng là con của bà ta, cho dù không thương cũng đâu nhất thiết phải dồn y vào chỗ chết như vậy chứ?
Thử nhìn ánh mắt của bọn họ mà xem, khi họ nhìn Vương Nguyên chỉ có chán ghét một chút thương cảm cũng không có.
Câu nói của Phùng Kiều khiến hết thảy người có mặt không khỏi giật mình.
"Ngươi, ngươi nói cái gì? Chúng ta khi nào thì muốn nó chết chứ?" Vương Hà thị chột dạ.
Phùng Kiều cũng lười đôi co với bà ta, hắn nhìn Vương Nguyên toàn thân tím tái vì lạnh trong lòng dâng lên một cổ chua xót.
"Y từ lúc được vớt lên khỏi sông đến giờ các ngươi đã nhìn đến y lần nào chưa, có xem thử y còn sống hay đã chết hay không?
Các ngươi mặc y sống chết chỉ lo cãi vả tranh giành đùn đẩy trách nhiệm, các ngươi nếu là người thân không phải trước nên quan tâm đến tính mạng của y hay sao?
Cho dù con chó nuôi trong nhà lâu ngày cũng còn có tình cảm, các người nuôi y nhiều năm như vậy lẽ nào lại không cảm thấy thương xót cho y chút nào hay sao? Còn chưa nói đến y là do các người sinh ra, lẻ nào một chút lòng trắc ẩn cũng không có sao?
Bây giờ là đầu thu nước dưới sông rất lạnh, vậy mà các ngươi một câu cũng không hỏi đến một mực tranh cãi mặc y cả người ướt sũng nằm đó, này không phải là muốn dồn y vào chỗ chết thì là gì?"
Thôn dân nghe đến đây mới như bừng tỉnh, bọn họ nãy giờ mãi nghe tranh cãi không ai để ý, giờ nghe Phùng Kiều nói bọn họ mới giật mình nhận ra, không khỏi kinh sợ trong lòng, trên đời sao lại có phụ mẫu ác độc như vậy? Lúc này mới có một đại thẩm nhà gần đó chạy về lấy một cái chăn đắp lên người cho Vương Nguyên.
Phu thê Vương Tam nghe thôn dân bắt đầu sôi nỗi lên áng thì trong lòng khó chịu lại không có cách nào phản bác được.
Nhìn biểu tình này của nhà họ còn ai mà không hiểu nữa chứ? Nhất thời thôn dân điều có cảm giác kinh sợ người một nhà này.
Lúc này trong số thôn dân có hai phu thê trung niên bước ra, cung kính chào lý chính và các thôn dân trong thôn, sau đó mới lên tiếng.
"Lý chính, các vị thôn dân, chúng ta là thúc thúc, thẩm thẩm của Vương Nguyên, từ lâu cũng đã cắt đứt quan hệ với một nhà Vương Tam.
Nay Vương Nguyên rơi vào hoàn cảnh này, chúng tôi ở đây mạo muội nói vài câu, mong lý chính và các vị thôn dân làm chứng cho."
"Nhà Vương Tứ, các ngươi muốn nói gì, cứ việc lên tiếng đừng ngại."
Lý chính thấy bọn họ có điều muốn nói liền lên tiếng đồng ý.
Vương Tứ thúc: "Như lời Phùng đại phu, Vương Nguyên hiện giờ thân thể không chịu được lạnh, để nó nằm đây càng lâu sẽ càng nguy hiểm, chi bằng để chúng ta mang thằng bé về nhà chăm sóc trước, chờ các vị giải quyết xong chuyện đoạn tuyệt quan hệ kia thì để Phùng đại phu đến nhà ta đón người cũng chưa muộn.
Chúng ta với nhà Vương Tam đã cắt đứt quan hệ từ lâu, các vị không cần lo, Vương Nguyên ở chỗ ta chắc chắn sẽ được an toàn."
"Vương Tứ ngươi có ý gì?" Vương Tam hùng hổ chỉ vào Vương Tứ lớn tiếng nói.
Vương Tứ chẳng hề sợ hãi nhìn Vương Tam cười khinh bỉ.
"Ta chẳng có ý gì cả, chỉ nói sự thật mà thôi."
Vương Tam mặt đỏ bừng lại không thể phản bát.
"Ngươi..."
"Được rồi!"
Lý chính không kiên nhẫn cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người.
"Nhà Vương Tứ! Các ngươi tạm thời chăm sóc Vương Nguyên cũng tốt, đợi giải quyết xong mọi việc Phùng Kiều sẽ đến đón y."
Vương Tứ thúc: "Dạ! Lý chính."
Lý Chính: "Chuyện này tạm thời quyết định vậy đi.
Phùng Kiều! Người cũng về nhà thay quần áo bị ướt ra trước, còn mọi người cũng giải tán cả đi.
Nữa canh giờ sau lại đến nhà ta, lúc đó nhờ mọi người làm chứng, ta sẽ cho mời thêm các vị tộc lão trong thôn đến chứng kiến cho việc cắt đứt quan hệ giữa nhà Vương Tam và Vương Nguyên."
Vương Nguyên, mơ mơ màng màng cứ như vậy bị người mang đi. Bên tai bị đủ loại thanh âm làm cho choáng váng lần nữa ngất đi.
"Vương Tam, nhà ngươi suy nghĩ cho kỹ một là trả tiền cho Vương Nguyên các ngươi cắt đứt quan hệ, hai là lên nha môn giải quyết.
Luật pháp triều đình có quy định rõ, tiền kia là của Vương Nguyên các ngươi nếu nhất quyết không đưa sẽ phải chịu tội cưỡng đoạt tài sản của người khác.
Trong hưu thư của Lưu gia cũng ghi rõ tiền kia là bồi thường cho Vương Nguyên không phải Vương gia các ngươi, giấy trắng mực đen còn đó các ngươi không thể đổi trắng thay đen được."
Vương Hà thị nghe xong hai mắt trợn trắng thiếu điều muốn ngất đi, bảo bà ta trả lại tiền khác nào muốn lấy mạng bà ta.
"Lý chính thúc! Các vị hương thân, xin nghe Phùng mổ nói một câu."
Phùng Kiều nãy giờ vẫn im lặng đứng ở một bên lúc này thật không thể nào nghe nỗi nữa.
Vương gia hôm nay nếu đã đem trách nhiệm đổ lên người ta, mà ta cũng đã đồng ý chịu phần trách nhiệm này, vậy ta lấy thân phận tướng công tương lai của Vương Nguyên không đòi số bạc kia nữa.
Coi như là thay Vương Nguyên trả lại công ơn sinh thành dưỡng dục bao năm qua với Vương gia. Chỉ mong Vương gia nghĩ tình nghĩa bao năm qua mà cho Vương Nguyên một con đường sống."
Mọi người nghe đến đây thì lấy làm giật mình, không hiểu Phùng Kiều nói vậy là có ý gì?
Phùng Kiều lúc này mới chỉ về phía tiểu ca nhi đang hôn mê thân thể lại vì ngâm qua nước sông lạnh lẽo mà không ngừng co quắp run rẩy nằm ở một bên.
Phùng Kiều sao lại không nhận ra Vương Hà thị là đang kéo dài thời gian. Hắn thật không hiểu Vương Nguyên dù sao cũng là con của bà ta, cho dù không thương cũng đâu nhất thiết phải dồn y vào chỗ chết như vậy chứ?
Thử nhìn ánh mắt của bọn họ mà xem, khi họ nhìn Vương Nguyên chỉ có chán ghét một chút thương cảm cũng không có.
Câu nói của Phùng Kiều khiến hết thảy người có mặt không khỏi giật mình.
"Ngươi, ngươi nói cái gì? Chúng ta khi nào thì muốn nó chết chứ?" Vương Hà thị chột dạ.
Phùng Kiều cũng lười đôi co với bà ta, hắn nhìn Vương Nguyên toàn thân tím tái vì lạnh trong lòng dâng lên một cổ chua xót.
"Y từ lúc được vớt lên khỏi sông đến giờ các ngươi đã nhìn đến y lần nào chưa, có xem thử y còn sống hay đã chết hay không?
Cho dù con chó nuôi trong nhà lâu ngày cũng còn có tình cảm, các người nuôi y nhiều năm như vậy lẽ nào lại không cảm thấy thương xót cho y chút nào hay sao? Còn chưa nói đến y là do các người sinh ra, lẻ nào một chút lòng trắc ẩn cũng không có sao?
Bây giờ là đầu thu nước dưới sông rất lạnh, vậy mà các ngươi một câu cũng không hỏi đến một mực tranh cãi mặc y cả người ướt sũng nằm đó, này không phải là muốn dồn y vào chỗ chết thì là gì?"
Thôn dân nghe đến đây mới như bừng tỉnh, bọn họ nãy giờ mãi nghe tranh cãi không ai để ý, giờ nghe Phùng Kiều nói bọn họ mới giật mình nhận ra, không khỏi kinh sợ trong lòng, trên đời sao lại có phụ mẫu ác độc như vậy? Lúc này mới có một đại thẩm nhà gần đó chạy về lấy một cái chăn đắp lên người cho Vương Nguyên.
Phu thê Vương Tam nghe thôn dân bắt đầu sôi nỗi lên áng thì trong lòng khó chịu lại không có cách nào phản bác được.
Nhìn biểu tình này của nhà họ còn ai mà không hiểu nữa chứ? Nhất thời thôn dân điều có cảm giác kinh sợ người một nhà này.
Lúc này trong số thôn dân có hai phu thê trung niên bước ra, cung kính chào lý chính và các thôn dân trong thôn, sau đó mới lên tiếng.
"Lý chính, các vị thôn dân, chúng ta là thúc thúc, thẩm thẩm của Vương Nguyên, từ lâu cũng đã cắt đứt quan hệ với một nhà Vương Tam.
Nay Vương Nguyên rơi vào hoàn cảnh này, chúng tôi ở đây mạo muội nói vài câu, mong lý chính và các vị thôn dân làm chứng cho."
"Nhà Vương Tứ, các ngươi muốn nói gì, cứ việc lên tiếng đừng ngại."
Lý chính thấy bọn họ có điều muốn nói liền lên tiếng đồng ý.
Vương Tứ thúc: "Như lời Phùng đại phu, Vương Nguyên hiện giờ thân thể không chịu được lạnh, để nó nằm đây càng lâu sẽ càng nguy hiểm, chi bằng để chúng ta mang thằng bé về nhà chăm sóc trước, chờ các vị giải quyết xong chuyện đoạn tuyệt quan hệ kia thì để Phùng đại phu đến nhà ta đón người cũng chưa muộn.
Chúng ta với nhà Vương Tam đã cắt đứt quan hệ từ lâu, các vị không cần lo, Vương Nguyên ở chỗ ta chắc chắn sẽ được an toàn."
"Vương Tứ ngươi có ý gì?" Vương Tam hùng hổ chỉ vào Vương Tứ lớn tiếng nói.
Vương Tứ chẳng hề sợ hãi nhìn Vương Tam cười khinh bỉ.
"Ta chẳng có ý gì cả, chỉ nói sự thật mà thôi."
Vương Tam mặt đỏ bừng lại không thể phản bát.
"Ngươi..."
"Được rồi!"
Lý chính không kiên nhẫn cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người.
"Nhà Vương Tứ! Các ngươi tạm thời chăm sóc Vương Nguyên cũng tốt, đợi giải quyết xong mọi việc Phùng Kiều sẽ đến đón y."
Vương Tứ thúc: "Dạ! Lý chính."
Lý Chính: "Chuyện này tạm thời quyết định vậy đi.
Phùng Kiều! Người cũng về nhà thay quần áo bị ướt ra trước, còn mọi người cũng giải tán cả đi.
Nữa canh giờ sau lại đến nhà ta, lúc đó nhờ mọi người làm chứng, ta sẽ cho mời thêm các vị tộc lão trong thôn đến chứng kiến cho việc cắt đứt quan hệ giữa nhà Vương Tam và Vương Nguyên."
Vương Nguyên, mơ mơ màng màng cứ như vậy bị người mang đi. Bên tai bị đủ loại thanh âm làm cho choáng váng lần nữa ngất đi.
5
0
1 tháng trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
