0 chữ
Chương 1
Chương 1.1
Mùa đông lạnh giá, tuyết rơi đầy trời.
Trong căn phòng ấm áp của phủ Công chúa, một mùi hương quyến rũ tràn ngập, khiến lòng người xao xuyến. Hương thơm ấy giống như mùi tuyết lạnh lẽo ngoài cửa sổ nhưng lại hòa quyện thêm chút ngọt ngào, tựa như hoa sơn trà nở giữa tuyết trắng, dù trong giá rét vẫn giữ được vẻ kiêu ngạo và sức hút độc đáo của riêng mình.
Mũi Trì Vãn thoang thoảng mùi hương dễ chịu ấy. Hương thơm mang theo sự lạnh lùng đầy sức hút, khiến không khí dần trở nên kiều diễm. Nàng bất giác bị cuốn theo, muốn truy tìm nguồn gốc của mùi hương.
Bỗng nhiên, nàng nhớ ra, lẽ ra giờ này nàng đang trên đường đến hội nghị giao lưu y học cổ truyền toàn quốc chứ?
Trì Vãn cố nén cơn đau nhức ở sau gáy, mở mắt ra. Nàng khó nhọc đưa tay sờ gáy, cảm giác ướŧ áŧ khiến nàng giật mình. Nhìn xuống lòng bàn tay, máu đỏ tươi loang lổ. Ai đã đánh nàng đến chảy máu thế này?
Chỉ một giây sau, nàng bị căn phòng cổ kính trước mắt thu hút. Một chiếc giường gỗ tử đàn chạm khắc tinh xảo, lộng lẫy với những sợi vàng, đập vào mắt nàng. Trên giường là một nữ tử sắc mặt ửng hồng, mặc áo trắng tinh khôi, toát lên khí chất thoát tục.
Nếu không vì ánh mắt của nữ tử ấy nhìn nàng đầy căm ghét, có lẽ Trì Vãn vẫn chưa thể hoàn hồn.
Trong thời đại mạng xã hội phát triển, trên mạng có vô số mỹ nhân nhưng người như nữ tử này thanh nhã tuyệt trần, dung mạo xinh đẹp không gì sánh bằng vẫn hiếm thấy. Đặc biệt, khí chất mạnh mẽ của nàng ấy lại pha lẫn chút thư hương dịu dàng. Nàng đáng lẽ là bông hoa quý giá của nhân gian nhưng lại mang dấu vết của những khổ đau trần thế.
Nhìn nữ tử ấy, tim Trì Vãn chợt nhói đau. Nhưng nàng đang ở đâu thế này?
Cơn đau nhức trên trán nhắc nhở nàng, đây không phải giấc mơ. Tất cả đều là thật.
Trì Vãn do dự bước tới gần nữ tử. Nàng ấy lập tức nhìn nàng đầy cảnh giác như thể nàng là một kẻ lưu manh định giở trò đồϊ ҍạϊ .
Nàng chỉ biết nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, ta không phải người xấu. Ngươi có thể nói ta biết đây là đâu không?"
Lông mày nữ tử nhíu chặt, vẻ mặt càng thêm đau đớn. Đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng như muốn đóng băng nàng ngay tại chỗ. Ngoài sự thù hận, Trì Vãn không thấy bất kỳ cảm xúc nào khác trong ánh mắt ấy. Đôi mắt khát máu như muốn đem nàng băm thành ngàn mảnh.
"Cút!" Nữ tử cất giọng khàn khàn, ngữ khí đầy sát khí.
Trì Vãn lắc đầu, cảm giác mùi hương trong không khí càng lúc càng nồng. Hương thơm lạnh lẽo quấn quanh mũi nàng, đáng lẽ phải giúp nàng tỉnh táo nhưng lại khiến nàng có chút mê muội. Một khát khao mãnh liệt đối với nữ tử trước mặt trỗi dậy trong lòng.
Nàng vội vàng lùi lại một bước, chợt hiểu ra tại sao nữ tử không muốn nàng đến gần. Trong mùi hương lan tỏa khắp không gian có lẫn một thứ thuốc kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ.
Trì Vãn cố nén cảm giác khó chịu trong cơ thể. May mà cơn đau trên trán giúp nàng giữ được chút tỉnh táo.
Lúc này, từ bên ngoài vọng đến một giọng nói: "Bảo An Vương gửi bái thϊếp, đang chờ ngoài phủ Công chúa. Công chúa điện hạ đang ở đâu?"
Nghe vậy, Trì Vãn giật mình. Vương gia? Công chúa? Nàng xuyên không rồi sao?
Đột nhiên, đầu nàng nhói lên từng cơn. Một đoạn ký ức không thuộc về nàng ùa vào trong đầu, khiến mắt nàng mở to kinh ngạc.
Nữ tử trước mặt là Ngu Cửu Châu? Chẳng phải nàng chỉ đang trên đường đến hội nghị y học cổ truyền, tiện tay đọc một cuốn tiểu thuyết cổ đại ABO sao?
Trong tiểu thuyết, nam chính là Bảo An Vương, còn Công chúa điện hạ Ngu Cửu Châu là nhân vật phản diện. Nhưng thực chất, họ chỉ khác nhau về lập trường.
Trong sách, Hoàng đế không có con trai, chỉ có một người con gái là Ngu Cửu Châu. Theo di chiếu, Ngu Cửu Châu được phong làm Nhϊếp chính Trưởng Công chúa, còn ngai vàng được truyền cho người thân cận trong hoàng tộc, tức Bảo An Vương.
Trưởng Công chúa dung mạo tuyệt mỹ, là Khôn Trạch đệ nhất của Đại Chu. Nàng không ham mê quyền lực, ban đầu dốc lòng phụ tá tân đế. Nhưng tân đế trở mặt, không tôn trọng di chí của tiên đế, không xem tiên đế như cha. Vì vậy, Trưởng Công chúa và Bảo An Vương rơi vào cuộc tranh đấu khốc liệt để giành quyền kiểm soát Đại Chu. Kẻ thua cuộc sẽ vạn kiếp bất phục.
Đáng tiếc, Trưởng Công chúa không đủ tàn nhẫn, cũng không có số mệnh của nhân vật chính, cuối cùng bị mưu hại mà chết thảm.
Người đầu tiên phản bội Trưởng Công chúa chính là phò mã một nhân vật bia đỡ đạn. Khi đọc tiểu thuyết, Trì Vãn đã vô cùng ghét nhân vật này. Phò mã là đích nữ của một Hầu phủ suy tàn, một kẻ ăn chơi trác táng, nham hiểm và ngu xuẩn. Dù có ngoại hình ưa nhìn, nàng ta là một Càn Nguyên đê tiện, thèm khát dung mạo của Trưởng Công chúa. Không thể làm kẻ liếʍ láp, nàng ta bày mưu hãm hại thanh danh của Trưởng Công chúa. Hoàng đế, để bịt miệng thiên hạ, đành ban hôn cho hai người.
Trong căn phòng ấm áp của phủ Công chúa, một mùi hương quyến rũ tràn ngập, khiến lòng người xao xuyến. Hương thơm ấy giống như mùi tuyết lạnh lẽo ngoài cửa sổ nhưng lại hòa quyện thêm chút ngọt ngào, tựa như hoa sơn trà nở giữa tuyết trắng, dù trong giá rét vẫn giữ được vẻ kiêu ngạo và sức hút độc đáo của riêng mình.
Mũi Trì Vãn thoang thoảng mùi hương dễ chịu ấy. Hương thơm mang theo sự lạnh lùng đầy sức hút, khiến không khí dần trở nên kiều diễm. Nàng bất giác bị cuốn theo, muốn truy tìm nguồn gốc của mùi hương.
Bỗng nhiên, nàng nhớ ra, lẽ ra giờ này nàng đang trên đường đến hội nghị giao lưu y học cổ truyền toàn quốc chứ?
Trì Vãn cố nén cơn đau nhức ở sau gáy, mở mắt ra. Nàng khó nhọc đưa tay sờ gáy, cảm giác ướŧ áŧ khiến nàng giật mình. Nhìn xuống lòng bàn tay, máu đỏ tươi loang lổ. Ai đã đánh nàng đến chảy máu thế này?
Nếu không vì ánh mắt của nữ tử ấy nhìn nàng đầy căm ghét, có lẽ Trì Vãn vẫn chưa thể hoàn hồn.
Trong thời đại mạng xã hội phát triển, trên mạng có vô số mỹ nhân nhưng người như nữ tử này thanh nhã tuyệt trần, dung mạo xinh đẹp không gì sánh bằng vẫn hiếm thấy. Đặc biệt, khí chất mạnh mẽ của nàng ấy lại pha lẫn chút thư hương dịu dàng. Nàng đáng lẽ là bông hoa quý giá của nhân gian nhưng lại mang dấu vết của những khổ đau trần thế.
Nhìn nữ tử ấy, tim Trì Vãn chợt nhói đau. Nhưng nàng đang ở đâu thế này?
Trì Vãn do dự bước tới gần nữ tử. Nàng ấy lập tức nhìn nàng đầy cảnh giác như thể nàng là một kẻ lưu manh định giở trò đồϊ ҍạϊ .
Nàng chỉ biết nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, ta không phải người xấu. Ngươi có thể nói ta biết đây là đâu không?"
Lông mày nữ tử nhíu chặt, vẻ mặt càng thêm đau đớn. Đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng như muốn đóng băng nàng ngay tại chỗ. Ngoài sự thù hận, Trì Vãn không thấy bất kỳ cảm xúc nào khác trong ánh mắt ấy. Đôi mắt khát máu như muốn đem nàng băm thành ngàn mảnh.
"Cút!" Nữ tử cất giọng khàn khàn, ngữ khí đầy sát khí.
Trì Vãn lắc đầu, cảm giác mùi hương trong không khí càng lúc càng nồng. Hương thơm lạnh lẽo quấn quanh mũi nàng, đáng lẽ phải giúp nàng tỉnh táo nhưng lại khiến nàng có chút mê muội. Một khát khao mãnh liệt đối với nữ tử trước mặt trỗi dậy trong lòng.
Trì Vãn cố nén cảm giác khó chịu trong cơ thể. May mà cơn đau trên trán giúp nàng giữ được chút tỉnh táo.
Lúc này, từ bên ngoài vọng đến một giọng nói: "Bảo An Vương gửi bái thϊếp, đang chờ ngoài phủ Công chúa. Công chúa điện hạ đang ở đâu?"
Nghe vậy, Trì Vãn giật mình. Vương gia? Công chúa? Nàng xuyên không rồi sao?
Đột nhiên, đầu nàng nhói lên từng cơn. Một đoạn ký ức không thuộc về nàng ùa vào trong đầu, khiến mắt nàng mở to kinh ngạc.
Nữ tử trước mặt là Ngu Cửu Châu? Chẳng phải nàng chỉ đang trên đường đến hội nghị y học cổ truyền, tiện tay đọc một cuốn tiểu thuyết cổ đại ABO sao?
Trong tiểu thuyết, nam chính là Bảo An Vương, còn Công chúa điện hạ Ngu Cửu Châu là nhân vật phản diện. Nhưng thực chất, họ chỉ khác nhau về lập trường.
Trong sách, Hoàng đế không có con trai, chỉ có một người con gái là Ngu Cửu Châu. Theo di chiếu, Ngu Cửu Châu được phong làm Nhϊếp chính Trưởng Công chúa, còn ngai vàng được truyền cho người thân cận trong hoàng tộc, tức Bảo An Vương.
Trưởng Công chúa dung mạo tuyệt mỹ, là Khôn Trạch đệ nhất của Đại Chu. Nàng không ham mê quyền lực, ban đầu dốc lòng phụ tá tân đế. Nhưng tân đế trở mặt, không tôn trọng di chí của tiên đế, không xem tiên đế như cha. Vì vậy, Trưởng Công chúa và Bảo An Vương rơi vào cuộc tranh đấu khốc liệt để giành quyền kiểm soát Đại Chu. Kẻ thua cuộc sẽ vạn kiếp bất phục.
Đáng tiếc, Trưởng Công chúa không đủ tàn nhẫn, cũng không có số mệnh của nhân vật chính, cuối cùng bị mưu hại mà chết thảm.
Người đầu tiên phản bội Trưởng Công chúa chính là phò mã một nhân vật bia đỡ đạn. Khi đọc tiểu thuyết, Trì Vãn đã vô cùng ghét nhân vật này. Phò mã là đích nữ của một Hầu phủ suy tàn, một kẻ ăn chơi trác táng, nham hiểm và ngu xuẩn. Dù có ngoại hình ưa nhìn, nàng ta là một Càn Nguyên đê tiện, thèm khát dung mạo của Trưởng Công chúa. Không thể làm kẻ liếʍ láp, nàng ta bày mưu hãm hại thanh danh của Trưởng Công chúa. Hoàng đế, để bịt miệng thiên hạ, đành ban hôn cho hai người.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
