0 chữ
Chương 2
Quyển 1: Pháo hôi thiếu gia thật - Chương 20
Chết tiệt cái tên Cố Du Bạch kia, sao lại gặp được một cậu trai ngoan ngoãn dễ thương thế chứ? Ông trời thật bất công!
Thịnh Viên còn muốn ở lại lâu hơn, nhưng mẹ cô đã gọi giục cô đi xã giao.
Bất đắc dĩ, cô nói: “Chị đi đây, em nhớ phải cẩn thận đấy.”
“Vâng.” Phù Ninh tiễn cô rồi nhìn quanh một vòng.
Không thấy Triệu Cảnh Dật, chắc cậu ta vẫn chưa đến.
Phù Ninh cảm thấy hơi nhàm chán, cầm lấy một miếng bánh ngọt nhỏ. Nhưng nhớ tới lời dặn của Thịnh Viên, cậu lại đặt nó xuống.
“Không ăn à?” Một người đàn ông lạ mặt tiến lại gần, cầm miếng bánh mà cậu vừa chạm qua, dùng dĩa bạc cắt thành miếng nhỏ rồi đưa vào miệng. “Ngon đấy, nghe nói mấy món tráng miệng này là do nhà họ Cố bỏ tiền mời đầu bếp nổi tiếng nước ngoài làm đấy, cậu không muốn thử sao?”
Hắn lấy một đĩa bánh mới, đặt trước mặt Phù Ninh.
Phù Ninh cảnh giác nói: “Không cần đâu, tôi không thích đồ ngọt.”
Người kia không ngờ cậu sẽ từ chối, hơi tiếc nuối đặt đĩa bánh trở lại bàn, rồi lấy từ tay phục vụ một ly rượu vang: “Vậy thử chút rượu nhé? Ly này giá bảy con số đấy.”
Mục đích quá rõ ràng khiến Phù Ninh lùi lại hai bước: “Không cần, tôi còn việc, phải đi trước.”
Gã đàn ông vươn tay định túm lấy cổ tay cậu nhưng bị một cái tát mạnh đánh bật ra.
Hắn giận dữ ngẩng đầu, lại chạm phải ánh mắt lạnh lẽo như nhìn người chết của Triệu Cảnh Dật.
Lửa giận của hắn lập tức tắt ngấm, lắp bắp nói: “Triệu thiếu gia, đã lâu không gặp...”
Triệu Cảnh Dật không nói gì, giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ đứng gần tiến đến, bắt lấy gã đàn ông.
“Dám giở trò trong tiệc sinh nhật, tưởng ai cũng mù chắc?”
Dù là miếng bánh hay ly rượu kia, lúc hắn đưa tay đều đã bị tẩm thuốc. Hành động của hắn rất kín đáo, nhưng ngay khi bước vào Triệu Cảnh Dật đã chú ý đến Phù Ninh, cũng nhìn thấy toàn bộ quá trình hắn xuống tay.
Vệ sĩ kéo người đàn ông mặt mày tái mét ra ngoài. Triệu Cảnh Dật hỏi Phù Ninh: “Hắn có làm gì cậu không?”
Phù Ninh lắc đầu: “Không, đồ hắn đưa tôi chưa đυ.ng vào.”
“Vậy thì tốt rồi.” Triệu Cảnh Dật dẫn Phù Ninh đi tặng quà sinh nhật.
Trên đường, Phù Ninh hỏi: “Không phải sẽ đưa quà cho Cố thiếu gia sao?”
Triệu Cảnh Dật đáp: “Tham dự tiệc sinh nhật, mọi người thường giao quà cho nhân viên phụ trách. Nhưng nếu cậu muốn tự tay đưa cho nhân vật chính cũng được.”
Phù Ninh như chợt hiểu ra: “Thế thì thôi.”
Triệu Cảnh Dật đưa hai phần quà ra, đợi nhân viên ghi lại xong, rồi kéo Phù Ninh đi thẳng đến phòng nghỉ ở tầng hai như thể rất quen thuộc.
Thịnh Viên còn muốn ở lại lâu hơn, nhưng mẹ cô đã gọi giục cô đi xã giao.
Bất đắc dĩ, cô nói: “Chị đi đây, em nhớ phải cẩn thận đấy.”
“Vâng.” Phù Ninh tiễn cô rồi nhìn quanh một vòng.
Không thấy Triệu Cảnh Dật, chắc cậu ta vẫn chưa đến.
Phù Ninh cảm thấy hơi nhàm chán, cầm lấy một miếng bánh ngọt nhỏ. Nhưng nhớ tới lời dặn của Thịnh Viên, cậu lại đặt nó xuống.
“Không ăn à?” Một người đàn ông lạ mặt tiến lại gần, cầm miếng bánh mà cậu vừa chạm qua, dùng dĩa bạc cắt thành miếng nhỏ rồi đưa vào miệng. “Ngon đấy, nghe nói mấy món tráng miệng này là do nhà họ Cố bỏ tiền mời đầu bếp nổi tiếng nước ngoài làm đấy, cậu không muốn thử sao?”
Phù Ninh cảnh giác nói: “Không cần đâu, tôi không thích đồ ngọt.”
Người kia không ngờ cậu sẽ từ chối, hơi tiếc nuối đặt đĩa bánh trở lại bàn, rồi lấy từ tay phục vụ một ly rượu vang: “Vậy thử chút rượu nhé? Ly này giá bảy con số đấy.”
Mục đích quá rõ ràng khiến Phù Ninh lùi lại hai bước: “Không cần, tôi còn việc, phải đi trước.”
Gã đàn ông vươn tay định túm lấy cổ tay cậu nhưng bị một cái tát mạnh đánh bật ra.
Hắn giận dữ ngẩng đầu, lại chạm phải ánh mắt lạnh lẽo như nhìn người chết của Triệu Cảnh Dật.
Lửa giận của hắn lập tức tắt ngấm, lắp bắp nói: “Triệu thiếu gia, đã lâu không gặp...”
Triệu Cảnh Dật không nói gì, giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ đứng gần tiến đến, bắt lấy gã đàn ông.
Dù là miếng bánh hay ly rượu kia, lúc hắn đưa tay đều đã bị tẩm thuốc. Hành động của hắn rất kín đáo, nhưng ngay khi bước vào Triệu Cảnh Dật đã chú ý đến Phù Ninh, cũng nhìn thấy toàn bộ quá trình hắn xuống tay.
Vệ sĩ kéo người đàn ông mặt mày tái mét ra ngoài. Triệu Cảnh Dật hỏi Phù Ninh: “Hắn có làm gì cậu không?”
Phù Ninh lắc đầu: “Không, đồ hắn đưa tôi chưa đυ.ng vào.”
“Vậy thì tốt rồi.” Triệu Cảnh Dật dẫn Phù Ninh đi tặng quà sinh nhật.
Trên đường, Phù Ninh hỏi: “Không phải sẽ đưa quà cho Cố thiếu gia sao?”
Triệu Cảnh Dật đáp: “Tham dự tiệc sinh nhật, mọi người thường giao quà cho nhân viên phụ trách. Nhưng nếu cậu muốn tự tay đưa cho nhân vật chính cũng được.”
Phù Ninh như chợt hiểu ra: “Thế thì thôi.”
6
0
1 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
