TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8: Phần Thưởng Và Trừng Phạt 2

Hơn nữa, nhờ thể chất đặc biệt, linh khí trong cơ thể cô sinh sôi không ngừng, không lo "hàng nhanh hao mòn", có thể tái sử dụng lâu dài. Đúng là "thần đỉnh" trong các loại lô đỉnh, còn hiếm quý hơn linh đan diệu dược hay bất kỳ thiên tài địa bảo nào.

"Sư phụ, người làm gì vậy?" Mai Tuyết hoảng hốt, trong lòng kinh hãi: không lẽ tên sư phụ biếи ŧɦái này sáng sớm đã nổi thú tính?

"Nhắm mắt." Tử Dương lạnh nhạt phân phó, một tay áp lên lưng cô, một luồng linh lực tinh thuần chậm rãi truyền vào cơ thể Mai Tuyết.

Thì ra là đang giúp cô trị thương. Mai Tuyết thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức thu tâm tĩnh khí tập trung cảm nhận luồng linh lực đang lưu chuyển trong kinh mạch mình.

Không ngờ tu luyện lại là một trải nghiệm kỳ diệu như thế. Tuy nhắm mắt, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được giữa trời đất có vô số quang điểm ngũ sắc lưu động quanh thân. Trong đó, ánh sáng màu lam nước đặc biệt linh động, ào ạt bám lấy cơ thể cô rồi từ lỗ chân lông thấm vào bên trong, hòa cùng linh lực do Tử Dương đạo quân dẫn nhập, lưu chuyển khắp toàn thân.

Mỗi lần linh lực xung động, kinh mạch của cô lại trở nên rộng mở, linh hoạt hơn; gân cốt, huyết nhục cũng theo đó được rèn luyện trở nên chắc chắn, kiên cố. Toàn thân cô như ngâm trong dòng nước ấm, thư thái dễ chịu đến mức khó nói thành lời.

Không biết trạng thái kỳ diệu ấy kéo dài bao lâu, đến khi Mai Tuyết tỉnh lại từ nhập định, cô phát hiện trên bàn đá trước mặt đã bày sẵn đồ ăn nóng hổi. Một thị nữ xa lạ yên lặng cúi đầu đứng bên cạnh.

Mai Tuyết lúc này mới phát hiện mình vẫn còn ngồi trong lòng Tử Dương đạo quân, khuôn mặt lập tức đỏ bừng vì ngượng ngùng. Ngoài hồi nhỏ được cha ôm ra, lớn từng này cô chưa từng thân cận với nam nhân thế này bao giờ.

"Sư phụ, có người kìa..." Trong lòng Mai Tuyết giận muốn chết nhưng ngoài mặt không dám làm càn, chỉ có thể giãy giụa nho nhỏ. Tiếc rằng cánh tay tựa như gông sắt quấn chặt lấy eo cô, đâu phải cô muốn giãy là giãy được.

"Ngươi lui xuống trước đi." Tâm trạng Tử Dương tốt, không chịu dễ dàng thả người trong lòng, chỉ khoát tay cho thị nữ rời đi. Hắn nửa đùa nửa thật thưởng thức vẻ mặt bối rối của Mai Tuyết, mãi đến khi cô sắp phát điên lên thì mới miễn cưỡng buông tay ra.

Tên biếи ŧɦái, đồ sắc lang, già rồi còn vô sỉ! Trong lòng Mai Tuyết mắng thầm hắn năm mươi lần liên tiếp, mới thấy nguôi giận được chút ít.

"Tuyết nhi càng lớn càng xa lạ với vi sư rồi. Trước kia lúc nào cũng mè nheo đòi ta ôm, còn thích nhất là ngồi trong lòng ta nữa kia." Tử Dương lắc đầu thở dài, giọng điệu đầy vẻ tiếc nuối.

Trước kia? Trước kia chẳng phải là lúc nguyên chủ còn là trẻ con hay sao! Giờ đã mười sáu tuổi rồi còn ôm ấp như thế, đến cha ruột mà làm vậy cũng quá giới hạn rồi chứ đừng nói là người ngoài! Sắc mặt Mai Tuyết sa sầm, nhắc nhở hắn: "Sư phụ, giờ đồ nhi đã là thiếu nữ rồi."

Tử Dương hơi sững lại, ánh mắt nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Mai Tuyết, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Mai Tuyết bị ánh mắt ấy nhìn đến rợn cả tóc gáy, đang định mượn cớ bỏ chạy thì Tử Dương mới chịu thu hồi ánh mắt.

"Cho dù con lớn thêm bao nhiêu, trong lòng vi sư, con mãi mãi vẫn chỉ là một đứa bé thôi." hắn nhẹ nhàng nói, rồi đưa hai tay ra so một khoảng, kể lại: "Ta còn nhớ lần đầu gặp con, con chỉ nhỏ thế này thôi. Lúc ấy con mới sinh chưa bao lâu, nặng vỏn vẹn sáu cân, toàn thân mềm nhũn như không có xương vậy. Khi đó ta nhận con từ tay sư đệ Minh Vũ, hai cánh tay cứng đờ, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm con bị thương."

Tử Dương khẽ cười, tiếp tục hồi tưởng: "Từ nhỏ con đã tham ăn. Mỗi ngày cho con uống linh nhũ, không cần ta nhìn giờ, tới lúc con sẽ tự khóc đòi ăn, còn chính xác hơn cả chim minh thời báo sáng."

Chim minh thời là một loại linh điểu dùng để báo giờ trong tu chân giới. Mặt Mai Tuyết đầy vạch đen: Có ai lại dùng cách này để hình dung đồ đệ mình không vậy?

"Tiếng đầu tiên con biết nói chính là "sư phụ"."

"Gan con cực nhỏ, khi mới học đi, lúc nào cũng nắm chặt lấy ta, ta mà không đỡ, tuyệt đối con không chịu bước một mình."

"Con sợ bóng tối, khi còn nhỏ ngủ cũng phải để ta nằm bên cạnh. Nếu nửa đêm tỉnh giấc không thấy ta ở đó, nhất định sẽ khóc ầm lên, sau đó còn giận dỗi, trách móc ta tự ý bỏ đi."

Cùng với lời kể của hắn, trong đầu Mai Tuyết dần dần hiện lên từng khung cảnh, từng mảnh ký ức về quãng thời gian hai sư đồ ở bên nhau.

"Ta khổ tu ba trăm năm, trước đó chưa từng biết trẻ con lại là những sinh linh thú vị đến vậy." hắn cúi đầu, trong mắt ánh lên tia dịu dàng khó thấy: "Ta nhìn con lớn lên từng ngày, tay kề tay dạy con tu luyện. Tư chất con cực tốt, chỉ mất một ngày đã dẫn khí nhập thể thành công."



5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.