TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6: Cái cớ

Trong lòng Mai Tuyết, sư phụ Tử Dương vẫn luôn giống như phụ thân ruột, được nàng ấy kính yêu hết mực.

Thế nhưng trong truyện, những kẻ từng tổn thương Mai Tuyết rất nhiều nhưng tổn thương của tất cả bọn họ cộng lại cũng không thể so được với một đòn nặng nhất mà Tử Dương dành cho nàng ấy.

Chính bởi vì Mai Tuyết không thể nào chấp nhận được việc người mà nàng ấy coi như cha ruột lại ra tay làm chuyện đó với mình, nên nàng ấy mới kiên quyết muốn trốn khỏi Thiên Kiếm môn. Dù có phải lưu lạc bên ngoài, chịu đủ mọi thương tổn, nàng ấy cũng tuyệt đối không muốn quay về bên hắn, nàng ấy từng kính yêu hắn bao nhiêu thì nay cũng hận hắn bấy nhiêu.

Tử Dương khẽ dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên, dịu dàng hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Động tác mang tính trêu đùa điển hình này lập tức khiến trong lòng Mai Tuyết chuông báo động vang dội. Để nhanh chóng phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người, cô vội vã tìm chuyện khác để nói: "Đúng rồi sư phụ, tu sĩ Kim Đan trước đó là ai vậy? Lại dám đối chọi với người?"

Nghe cô hỏi đến nam nhân khác, trong mắt Tử Dương thoáng hiện vẻ khó chịu, lạnh nhạt đáp: "Hắn là hậu nhân huyết thống trực hệ của Chấn Dương đạo quân."

"Ồ!" Mai Tuyết chợt hiểu ra. Thiên Kiếm môn có tổng cộng sáu vị đạo quân Nguyên Anh, trong đó tu vi của Chấn Dương đạo quân đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, địa vị trong môn phái còn cao hơn Tử Dương đạo quân một bậc, chẳng trách tên kia dám chống đối sư phụ cô, thì ra là có chỗ dựa vững chắc.

"Vậy sư phụ, người có biết hắn tên gì không?" Mai Tuyết lại hỏi tiếp.

"Con hỏi làm gì!" Giọng Tử Dương càng thêm bất mãn.

"Đồ nhi chỉ tò mò thôi mà, hỏi chơi thôi." Mai Tuyết níu lấy tay áo hắn, làm nũng.

"...Hắn tên Hoàng Bồ Hiên!"

Mai Tuyết lập tức hóa đá, trong đầu như có mười vạn con thảo nê mã lao nhanh qua.

Má nó, vậy mà lúc nãy cô còn thấy tên đó là người tốt! Tên đó chính là Hoàng Bồ Hiên cơ mà! Cái tên đại biếи ŧɦái Hoàng Bồ Hiên ấy!

Trong nguyên tác, nữ chính và Hoàng Bồ Hiên quen biết nhau bắt đầu từ một lần... dính xuân dược.

Cái gì, bạn nói xuân dược cũ kỹ sao?

Xin lỗi, đừng quên đây chỉ là một cuốn "thịt văn" ba xu, bạn còn trông mong nó có cốt truyện gì mới mẻ chắc?

Quay lại chuyện chính, từ nhỏ chẳng hiểu Hoàng Bồ Hiên bị kí©h thí©ɧ tâm lý kiểu gì, mắc chứng ác cảm nặng nề đối với chuyện nam nữ, bình thường đối với nữ tử cũng cực kỳ lạnh nhạt, không thèm để ý nửa phần. Nhưng cũng chính vì hắn ta càng cấm dục lại càng kí©h thí©ɧ mấy yêu nữ kia muốn nhìn hắn ta sa đọa.

Trong một lần giao đấu với một yêu nữ ma đạo, tuy hắn ta gϊếŧ được đối phương nhưng cũng không may trúng phải "mị độc".

Đúng lúc đang chịu đựng lửa dục thiêu đốt, hắn ta lại chạm mặt nữ chính đang trốn khỏi Thiên Kiếm môn... kết quả, hắn ta đã "làm cái chuyện đó" với nàng ấy.

Một mặt Hoàng Bồ Hiên mê đắm thân thể nữ chính, một mặt lại bài xích sự giao hoan nam nữ. Khi lý trí về luân thường đạo lý bị kɧoáı ©ảʍ thể xác đè bẹp, hắn ta liền đổ hết nguyên nhân sa ngã của mình lên người nữ chính. Câu hắn ta hay nói nhất với nàng ấy chính là: "Yêu nữ! Ngươi đã thi triển tà thuật gì lên ta?!"

Chính vì tâm lý yêu hận đan xen ấy, mỗi lần giao hoan, hắn ta đều hành hạ nữ chính tới mức sống dở chết dở. Đặc biệt là vào lúc cao trào, hắn ta luôn mất kiểm soát sát ý trong lòng, hai tay siết chặt cổ nàng ấy khiến nàng ấy vô số lần nếm trải cảm giác lơ lửng giữa ranh giới khoái lạc và tử vong ngay dưới thân hắn ta.

Nhìn xa xăm...

Quả nhiên, cô không nên nuôi hy vọng gì vào cái thế giới vô liêm sỉ này.

Tử Dương thấy Mai Tuyết mãi vẫn thất thần, chỉ nghĩ cô đang nhớ đến Hoàng Bồ Hiên, cánh tay ôm cô vô thức siết chặt. Mai Tuyết bị đau, bật ra một tiếng kêu rên nhỏ, lúc này Tử Dương mới giật mình buông lỏng lực đạo.

"Sư phụ... tay đồ nhi còn chưa khỏi mà..." Mai Tuyết đáng thương ngước mắt nhìn Tử Dương, mong dùng chiêu bài ‘binh bại giả đáng thương’ để đổi lấy chút lòng trắc ẩn, nhân cơ hội thoát khỏi một kiếp.

Tử Dương nhìn cô, trầm ngâm giây lát cuối cùng cũng buông tha ý định đòi hỏi cô lúc đang bị thương.

"Vậy con nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt." Hắn nhẹ nhàng đặt Mai Tuyết nằm ngay ngắn trên giường, đắp lên người cô tấm chăn dệt bằng linh tơ, ôn tồn dặn dò: "Quãng thời gian này cứ ở lại đây với vi sư, không cần quay về nữa."

Mai Tuyết thấy hắn nhượng bộ, vội vàng nhắm tịt mắt giả vờ ngủ. Đợi đến khi nghe tiếng bước chân rời đi, cô mới len lén hé mắt.

Không ngờ cái cớ bị thương lại hữu dụng đến vậy với Tử Dương, vậy sau này nếu thường xuyên "bị thương" chẳng phải sẽ khiến hắn kiêng dè mà tha cho mình sao? Nhưng nghĩ tới mấy kẻ cầm thú khác... trừ Tử Dương còn biết thương tiếc cô một chút, đám kia thì tuyệt đối không vì cô bị thương mà buông tay. Nhớ lại theo nội dung trong truyện, chỉ vài ngày nữa cô sẽ gặp tên sư thúc biếи ŧɦái thích bạo lực kia rồi... đến lúc đó biết làm sao cho phải...

7

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.