0 chữ
Chương 30
Chương 30: Biến Cố Bất Ngờ 15
Minh Vũ, ngươi bắt nạt người khác thật quá đáng!
Không bao lâu sau, Tử Dương quay về động phủ. Thấy Mai Tuyết âm trầm ngồi trong đại sảnh, dưới chân là những mảnh vụn trà cụ, hắn không khỏi kinh ngạc: “Có người đến à? Là Minh Vũ sao?”
Tử Dương biết mỗi lần Minh Vũ tới đều không yên phận, thể nào cũng chọc giận Mai Tuyết, chỉ cho rằng lần này cô lại bị hắn ta chọc tức. Hắn không để tâm, nhẹ vỗ vai cô: “Tính tình sư thúc con như trẻ con, càng để bụng hắn càng vui. Con mà coi như không có gì, trái lại hắn sẽ thấy nhàm.”
“Trẻ con cái gì mà trẻ con!” Mai Tuyết lớn tiếng phản bác: “Hắn muốn… muốn…” Cô hé miệng, nhưng câu “Hắn muốn luyện ta thành con rối” lại nghẹn nơi cổ họng, không sao thốt ra được.
Đáng chết! Lại là cấm chú! Mai Tuyết thầm rủa Minh Vũ vài câu, cuối cùng đành bất lực buông bỏ.
Tử Dương thấy thần sắc cô có gì đó là lạ, trong lòng tuy có phần nghi hoặc nhưng thế nào cũng chẳng thể ngờ được Minh Vũ lại dám mưu hại tính mạng cô. Chỉ tưởng rằng lần này hắn ta đùa quá trớn khiến cô giận thật, liền dịu giọng dỗ dành: “Sư thúc con bắt nạt con thế nào? Hay để sư phụ thay hắn, cho con bắt nạt lại một lần, được không?”
Nghe vậy, Mai Tuyết chợt thấy chua xót liền nhào vào lòng Tử Dương.
Toàn thân Tử Dương cứng đờ nhưng vẫn vòng tay ôm lấy cô. Vòng eo nhỏ nhắn mềm mại vô cùng khiến hắn không khỏi siết chặt thêm vài phần. Mái tóc búi cao như mây thoảng hương nhè nhẹ, hắn cúi đầu khẽ hít một hơi, chỉ cảm thấy tâm trí mê loạn.
Hôm ấy cô tự vẫn khiến hắn vừa kinh hoảng vừa phẫn nộ. Hắn không ngờ cô thà chết cũng không chịu ở bên hắn. Đau đớn quá mức, hắn chỉ đành trốn tránh, sợ bản thân không kiềm chế được mà lại làm điều sai trái. Hắn đã nuôi cô mười sáu năm, sao có thể chịu được nếu cô tự sát lần nữa ngay trước mặt hắn?
Thế nhưng cô lại chủ động gần gũi hắn. Mười mấy ngày nay, hai người dường như quay lại như xưa, cô quấn lấy hắn học luyện đan, chuyện hôm đó như chưa từng xảy ra.
Cô có thể vờ như chưa từng nhưng hắn thì không. Hắn vẫn còn nhớ hương thơm nơi đôi môi cô, nhớ cảm giác mềm mại trơn mịn khi bàn tay chạm vào làn da mịn màng ấy…
Không thể nhịn được nữa, Tử Dương cúi người, hung hăng chiếm lấy đôi môi cô.
Mai Tuyết khẽ run, l*иg ngực co thắt đau đớn, trong đầu thoáng chốc trống rỗng. Hai hàng lệ nóng lặng lẽ lăn dài.
Trong đôi mắt đẫm lệ, cô như thấy lại cánh rừng phong đỏ rực năm nào trên đỉnh Tê Hà, mây chiều như gấm phủ kín đồi.
Cuối tầm mắt, một tiểu cô nương nhỏ bé được vị nam tử tuấn mỹ cẩn thận ôm vào lòng. Tay áo rộng lớn bị gió thổi tung, phiêu dật như tiên.
Đột nhiên Tử Dương đẩy mạnh cô ra, chật vật trốn vào trong phòng tu luyện.
Mai Tuyết ngã ngồi xuống đất, nước mắt còn lăn dài nơi khóe mắt, mang theo vị mặn chát.
Chỉ là, nước mắt này chẳng phải của cô. Đó là giọt lệ của nguyên chủ, dù người đã khuất nhưng cảm xúc vẫn còn vương lại nơi thân xác này.
Mai Tuyết đưa tay ôm trán, không khỏi thở dài: "Không ngờ đời trước của ta lại bài xích chuyện ấy ấy với Tử Dương đến thế, chết rồi mà thân thể vẫn không thể tiếp nhận."
Nhưng nghĩ tới kỳ hạn mà Minh Vũ đã định, sắc mặt Mai Tuyết lại tối sầm xuống.
Dẫu cho cô hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu của hắn ta, so với con rối kia thì cô cũng chẳng khác gì một con rối biết suy nghĩ, biết nói năng mà thôi.
Chẳng lẽ tương lai của cô sẽ bị kẻ ma quỷ đó nắm trọn trong tay?
Không… cô không cam tâm!
Mai Tuyết vươn tay, nhặt lấy một mảnh sứ vỡ nơi đất, đầu nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi lập tức rỉ ra, nhỏ giọt từng giọt.
Minh Vũ… ta tuyệt đối sẽ không để ngươi toại nguyện.
Không bao lâu sau, Tử Dương quay về động phủ. Thấy Mai Tuyết âm trầm ngồi trong đại sảnh, dưới chân là những mảnh vụn trà cụ, hắn không khỏi kinh ngạc: “Có người đến à? Là Minh Vũ sao?”
Tử Dương biết mỗi lần Minh Vũ tới đều không yên phận, thể nào cũng chọc giận Mai Tuyết, chỉ cho rằng lần này cô lại bị hắn ta chọc tức. Hắn không để tâm, nhẹ vỗ vai cô: “Tính tình sư thúc con như trẻ con, càng để bụng hắn càng vui. Con mà coi như không có gì, trái lại hắn sẽ thấy nhàm.”
“Trẻ con cái gì mà trẻ con!” Mai Tuyết lớn tiếng phản bác: “Hắn muốn… muốn…” Cô hé miệng, nhưng câu “Hắn muốn luyện ta thành con rối” lại nghẹn nơi cổ họng, không sao thốt ra được.
Đáng chết! Lại là cấm chú! Mai Tuyết thầm rủa Minh Vũ vài câu, cuối cùng đành bất lực buông bỏ.
Nghe vậy, Mai Tuyết chợt thấy chua xót liền nhào vào lòng Tử Dương.
Toàn thân Tử Dương cứng đờ nhưng vẫn vòng tay ôm lấy cô. Vòng eo nhỏ nhắn mềm mại vô cùng khiến hắn không khỏi siết chặt thêm vài phần. Mái tóc búi cao như mây thoảng hương nhè nhẹ, hắn cúi đầu khẽ hít một hơi, chỉ cảm thấy tâm trí mê loạn.
Hôm ấy cô tự vẫn khiến hắn vừa kinh hoảng vừa phẫn nộ. Hắn không ngờ cô thà chết cũng không chịu ở bên hắn. Đau đớn quá mức, hắn chỉ đành trốn tránh, sợ bản thân không kiềm chế được mà lại làm điều sai trái. Hắn đã nuôi cô mười sáu năm, sao có thể chịu được nếu cô tự sát lần nữa ngay trước mặt hắn?
Cô có thể vờ như chưa từng nhưng hắn thì không. Hắn vẫn còn nhớ hương thơm nơi đôi môi cô, nhớ cảm giác mềm mại trơn mịn khi bàn tay chạm vào làn da mịn màng ấy…
Không thể nhịn được nữa, Tử Dương cúi người, hung hăng chiếm lấy đôi môi cô.
Mai Tuyết khẽ run, l*иg ngực co thắt đau đớn, trong đầu thoáng chốc trống rỗng. Hai hàng lệ nóng lặng lẽ lăn dài.
Trong đôi mắt đẫm lệ, cô như thấy lại cánh rừng phong đỏ rực năm nào trên đỉnh Tê Hà, mây chiều như gấm phủ kín đồi.
Cuối tầm mắt, một tiểu cô nương nhỏ bé được vị nam tử tuấn mỹ cẩn thận ôm vào lòng. Tay áo rộng lớn bị gió thổi tung, phiêu dật như tiên.
Mai Tuyết ngã ngồi xuống đất, nước mắt còn lăn dài nơi khóe mắt, mang theo vị mặn chát.
Chỉ là, nước mắt này chẳng phải của cô. Đó là giọt lệ của nguyên chủ, dù người đã khuất nhưng cảm xúc vẫn còn vương lại nơi thân xác này.
Mai Tuyết đưa tay ôm trán, không khỏi thở dài: "Không ngờ đời trước của ta lại bài xích chuyện ấy ấy với Tử Dương đến thế, chết rồi mà thân thể vẫn không thể tiếp nhận."
Nhưng nghĩ tới kỳ hạn mà Minh Vũ đã định, sắc mặt Mai Tuyết lại tối sầm xuống.
Dẫu cho cô hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu của hắn ta, so với con rối kia thì cô cũng chẳng khác gì một con rối biết suy nghĩ, biết nói năng mà thôi.
Chẳng lẽ tương lai của cô sẽ bị kẻ ma quỷ đó nắm trọn trong tay?
Không… cô không cam tâm!
Mai Tuyết vươn tay, nhặt lấy một mảnh sứ vỡ nơi đất, đầu nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi lập tức rỉ ra, nhỏ giọt từng giọt.
Minh Vũ… ta tuyệt đối sẽ không để ngươi toại nguyện.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
