TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13: Sư Huynh Xuất Hiện 2

Con Hoa Ly ngũ giai kia đã tặng cho Mai Tuyết, túi linh thú đeo bên hông Minh Vũ cũng chẳng còn dùng tới, dứt khoát đưa luôn cho cô. Mai Tuyết nhận lấy túi linh thú, chỉ khẽ động thần niệm đã thu Hoa Ly đang ngất lịm dưới đất vào trong. Cô săm soi cái túi linh thú to cỡ bàn tay vài lượt, cảm thấy vật này quả thật rất tiện dụng, liền tiện tay treo luôn lên hông.

Minh Vũ nhìn thấy thái độ Mai Tuyết đối với con Hoa Ly kia chẳng mấy tốt đẹp, trong lòng hơi khó hiểu: "Thực ra trong cùng cảnh giới, yêu thú đực còn mạnh hơn yêu thú cái, sao ngươi lại không thích con đực?"

Mai Tuyết mặt không đổi sắc đáp: "Đực thì hôi."

"Đực hôi?" Minh Vũ ngạc nhiên, ánh mắt lại đảo qua nhìn cô. Dù cô che giấu rất giỏi, nhưng tu vi Nguyên Anh của hắn ta há lại đơn giản, vẫn nhạy bén bắt được tia cảm xúc chán ghét thi thoảng thoáng hiện trong mắt cô.

Bị nữ nhân chán ghét rồi.

Minh Vũ xoa cằm nhẵn nhụi, cảm thấy việc này đúng là khó mà tin nổi. Với dung mạo của hắn ta, tuy chưa tới mức người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, nhưng cũng không đến nỗi bị nữ nhân ghét bỏ, huống hồ hắn ta còn chưa từng đắc tội với Mai Tuyết, ngược lại còn tặng cô một con yêu thú ngũ giai hệ phong hiếm có.

Hắn ta lại kín đáo quan sát Mai Tuyết thêm lần nữa, xác nhận nguyên âm chi khí của cô chưa từng mất đi, chứng tỏ sư huynh Tử Dương kia vẫn chưa chiếm được cô. Đã vậy, cớ sao cô lại có cảm giác bài xích nam nhân, đến mức ngay cả linh thú cũng không thích đực?

Chẳng lẽ... tuy Tử Dương chưa thực sự chiếm lấy cô, nhưng đã từng làm gì đó khiến cô sinh ra tâm lý bài xích?

Việc này cũng không phải không thể.

Tử Dương đã chờ mười sáu năm, đâu thể cứ mãi chờ đợi.

Năm xưa hắn đột phá Nguyên Anh trung kỳ quá gấp gáp, cảnh giới chưa ổn định đã lập tức giao chiến với ma tu, khiến nguyên anh có dấu hiệu tan vỡ. Mà nguyên âm chi khí của nữ tu thuần âm thể có thể trợ giúp ổn định cảnh giới, tu bổ nguyên anh. Mai Tuyết chính là đại bổ hoàn mà năm xưa hắn ta tốn bao công sức tìm được cho Tử Dương, lần đầu tiên của cô tất nhiên phải để dành cho Tử Dương, bằng không cũng không thể để hắn nhẫn đến tận bây giờ vẫn chưa động tới cô, chuyện này thực khiến Minh Vũ vô cùng kinh ngạc.

Minh Vũ cười một cách không mấy thiện ý

Sư huynh hắn ta xưa nay luôn nghiêm cẩn đoan chính, nếu thật sự ép buộc nữ tử, không biết sẽ có bộ dạng gì đây?

Hắn ta thực sự rất muốn được tận mắt nhìn thấy một lần...

Bên này hắn ta còn đang suy nghĩ miên man, bên kia Mai Tuyết lại khổ không nói thành lời.

Thật ra linh thú là giống đực hay giống cái, cô vốn không để tâm, dù sao cũng chỉ là vật nuôi mà thôi. Nhưng vấn đề là cuốn sách cô xuyên vào này quá biếи ŧɦái, trong đó còn có cả tình tiết kinh hoàng về nhân thú!

Trong truyện, nữ chính trong một lần ngoài ý muốn rơi vào tay ma tu Đoan Mộc Linh. Vì nàng ấy không chịu hạ mình lấy lòng hắn, tên đại biếи ŧɦái ấy liền trói nàng ấy lên cột, sai linh thú của mình đến... cưỡng ép nữ chính.

Phải, là thú, là linh thú còn chưa thể hóa hình người!

Đây mới chính là thứ gọi là nhân thú thật sự, chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn, khẩu vị nặng tới mức không chịu nổi! Chính vì đọc đến đoạn đó mà cô tức đến mức viết hẳn một bài gần ngàn chữ mắng xối xả trên diễn đàn.

Từ ngày đầu xuyên tới đây, Mai Tuyết đã hạ quyết tâm: phải giữ khoảng cách với tất cả sinh vật giống đực.

Con mèo hoa kia tuy đã bị cô hạ tinh thần ấn ký, chỉ một ý niệm là có thể lấy mạng nó, nên cô cũng không lo lắng.

Nhưng để cô chủ động ôm nó? Không đời nào!

cô có bóng ma tâm lý rất nặng với những sinh vật đực có linh trí.

Cùng lắm về sau không ngược đãi nó là được.

Hiện giờ, món quà do tên biếи ŧɦái Minh Vũ đạo quân này phát đã nhận, Mai Tuyết sợ hắn ta hứng lên làm ra chuyện gì với mình, liền âm thầm lui hai bước, kéo giãn khoảng cách với Minh Vũ, bắt đầu khéo léo đuổi khách:

"Sư thúc, hôm qua tiểu điệt bị thương nhẹ, giờ cần về bế quan dưỡng thương, không tiện tiếp đón sư thúc nữa."

Ý tứ quá rõ ràng: mời ngài cút.

"Tiểu Mai Tuyết bị thương rồi sao?"

Minh Vũ lập tức đổi sang vẻ mặt ôn nhuận, mỉm cười đầy thân thiết:

"Qua đây, để sư thúc xem cho."

Mai Tuyết vội vàng từ chối:

"Không cần. Sư phụ đã trị thương cho ta rồi, giờ chỉ cần tự vận linh lực từ từ ôn dưỡng kinh mạch là ổn."



6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.