TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 1.2

Về phần Chu Dĩ Ninh, sau khi trở về chỗ ngồi, Hứa Nguyệt Minh liếc nhìn cô, giọng điệu mỉa mai: “Cô đi học thêm ở ngoài à?”

Chu Dĩ Ninh liếc xéo Hứa Nguyệt Minh một cái, không thèm trả lời.

Rất nhanh, tiết toán đầu tiên kết thúc, lớp học lập tức trở nên ồn ào. Những học sinh mang điện thoại đến trường bắt đầu nghịch điện thoại.

Trong lớp không lâu sau đó đã vang lên những tiếng cười chế nhạo, vài người còn cố ý liếc nhìn Chu Dĩ Ninh.

Chu Dĩ Ninh không để ý. Việc cô cần làm bây giờ là thích nghi với thân phận mới, nên giữ im lặng là lựa chọn tốt nhất.

Cô ngồi im trên ghế như không có chuyện gì xảy ra, còn Hứa Nguyệt Minh lại giở giọng trơ trẽn ghé sát lại: “Chu Dĩ Ninh, thật không ngờ đấy! Con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, loại như cô cũng dám thích Trương Dã hả?”

Chu Dĩ Ninh nhìn Hứa Nguyệt Minh với vẻ mặt như nhìn một kẻ ngốc: “Có bệnh thì đi chữa, tự dưng nói mấy lời điên rồ làm gì?”

Hứa Nguyệt Minh không ngờ Chu Dĩ Ninh không những không xấu hổ mà còn dám cãi lại cậu ta.

Cậu ta ngẩn người một lát rồi tiếp tục nói với giọng điệu không mấy thiện cảm: “Cô xem cái bảng nặc danh của trường đi, trên đó toàn là thư tình cô viết cho Trương Dã đấy. Cô còn biết xấu hổ không hả? Con gái con đứa, viết thư tình mà trơ trẽn thế kia, nếu tôi là Trương Dã, tôi đã sợ chết khϊếp rồi.”

Chu Dĩ Ninh liếc nhìn cậu ta, rồi đưa tay ra: “Đưa điện thoại đây tôi xem.”

Hứa Nguyệt Minh bĩu môi, còn cố ý rụt người lại: “Cô không tự xem được à? Tôi không cho cô mượn điện thoại đâu, bẩn chết đi được.”

Chu Dĩ Ninh đột ngột đứng phắt dậy, ánh mắt cô ghim chặt vào Hứa Nguyệt Minh: “Mồm cậu bẩn thỉu thế kia thì nên đổ ít phân mà rửa đi. Sắp thi đại học đến nơi rồi mà còn thời gian ngồi đó tám chuyện vớ vẩn. Chắc chắn thành tích của cậu tệ lắm nhỉ?”

Hứa Nguyệt Minh bị hành động của Chu Dĩ Ninh làm cho giật mình, cậu ta bất giác lùi lại, cảm thấy khí chất của cô bạn cùng bàn hôm nay mạnh mẽ lạ thường, không giống như con thỏ trắng dễ bắt nạt ngày xưa nữa.

Tuy nhiên, Hứa Nguyệt Minh là một thằng con trai, bị Chu Dĩ Ninh mắng như vậy, cậu ta cũng không phục: “Cô còn dám nói tôi à? Chẳng phải chính cô viết thư tình cho Trương Dã sao? Hơn nữa, thành tích của cô còn kém hơn tôi. Tôi ít ra còn xếp được ba mấy trong lớp, còn cô thì sắp đội sổ rồi, còn mặt mũi nào mà cười tôi hả?”

“Tôi viết thư tình cho ai là quyền tự do của tôi. Còn những lá thư tình trên cái bảng nặc danh đó không phải do tôi đăng. Cái người lén lấy thư của tôi đã xâm phạm quyền riêng tư và danh dự của tôi. Tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát để bảo vệ quyền lợi của mình, cần thiết thì tôi còn có thể kiện.”

Giọng của Chu Dĩ Ninh rất lớn. Khi cô nói những lời này, cả lớp đều im lặng. Mọi người dường như rất ngạc nhiên khi thấy Chu Dĩ Ninh, người thường ngày im lặng ít nói hôm nay lại đột nhiên thay đổi tính nết.

Chu Dĩ Ninh hít một hơi, nhìn Hứa Nguyệt Minh và tiếp tục: “Còn về thành tích, cậu dám cá với tôi không? Cuối học kỳ này, nếu tôi xếp hạng cao hơn cậu trong toàn khối, cậu đưa tôi năm trăm tệ. Ngược lại, nếu cậu xếp cao hơn tôi, tôi đền cho cậu năm trăm tệ. Sao? Dám không?”

Hứa Nguyệt Minh liếc nhìn quanh lớp, thấy tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, cậu ta nghẹn giọng đáp lại ánh mắt của Chu Dĩ Ninh: “Có gì mà không dám? Đến cái đứa đội sổ như cô còn dám, tôi càng không thể sợ cô.”

Khóe miệng Chu Dĩ Ninh cong lên thành một nụ cười, cô lớn tiếng nói: “Mọi người đều nghe thấy rồi chứ? Mong mọi người đến lúc đó có thể làm chứng cho chúng tôi.”

Trong lớp có không ít người thích hóng hớt đã bắt đầu la ó cổ vũ.

“Không vấn đề gì, tôi nhớ rồi đấy.”

“Còn tôi nữa, còn tôi nữa, hai người không được giở trò đâu đấy.”

“Đúng đấy, cả lớp đều chứng kiến rồi, đến lúc đó đừng có mà tiếc tiền.”

Khi những người này nói, ánh mắt của họ hầu như đều hướng về phía Chu Dĩ Ninh, bởi vì thành tích của Chu Dĩ Ninh luôn ở khoảng hơn 40 trong lớp, họ vẫn muốn xem trò cười của cô.

Chu Dĩ Ninh không sợ những điều này. Cô nhướng mày nhìn Hứa Nguyệt Minh: “Vậy thì cậu mau chóng chuẩn bị tiền đi nhé, tháng sau là cuối kỳ rồi đấy.”

“Không phải, ai cho cô sự tự tin đó vậy? Người có khả năng thua hơn chắc chắn là cô mới đúng!”

Hứa Nguyệt Minh phản bác, nhưng cả buổi sáng bị Chu Dĩ Ninh chặn họng đến hai lần, cậu ta cũng không dám nói chuyện với cô như trước nữa.

Chu Dĩ Ninh chẳng buồn để ý đến cậu ta, cô ngồi thẳng xuống. Cô sờ vào túi áo, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc điện thoại.

Chỉ là chiếc điện thoại này trông cũ kỹ và tồi tàn. Chu Dĩ Ninh mở điện thoại lên, xem qua tất cả các ứng dụng, coi như là làm quen với những cài đặt ban đầu của chủ nhân cũ.

Trong lúc cô đang nghịch điện thoại, một cô gái gầy gò, đeo kính tiến đến bên cạnh Chu Dĩ Ninh.

“Cậu cá cược với cậu ta làm gì? Vốn dĩ thành tích của cậu đã không bằng cậu ta rồi, lỡ mà thua thật thì sao?”

Chu Dĩ Ninh không biết người này là ai, nhưng vẫn lên tiếng:

“Tôi đã dám cá cược thì chắc chắn đã có sự chuẩn bị rồi, không có chuyện lỡ đâu.”

Cô gái đó rõ ràng không ngờ Chu Dĩ Ninh lại nói như vậy. Cô ấy ngạc nhiên nhìn Chu Dĩ Ninh, một lúc sau vẫn đưa điện thoại của mình cho Chu Dĩ Ninh: “Cậu xem đi, cái mục bảng nặc danh của trường ấy, bây giờ toàn là thư tình cậu viết cho Trương Dã đấy.”

4

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.