TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 6.2

Lớp 19 của cô ở tầng bốn, còn lớp 1 ở tầng ba.

Chu Dĩ Ninh xuống lầu, đi dọc theo hành lang cuối cùng cũng tìm được lớp 1.

Khi cô đi về phía lớp 1, rất nhiều người đã chú ý đến cô. Ai nấy đều chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.

"Kia không phải là Chu Dĩ Ninh sao? Đây là định đi xin lỗi anh Dã hả?"

"Chậc chậc, trưa nay còn mạnh miệng nói không thích anh Dã. Sao bây giờ lại mặt dày chạy đến đây rồi?"

"Tao thấy cô ta đúng là đồ đê tiện, không tự soi gương xem mình thế nào, loại người như cô ta mà anh Dã thèm thích à?"

"Cứ chờ xem, lại có kịch hay để xem rồi."

Rất nhanh, người trong hành lang càng lúc càng đông. Bọn họ giả vờ bận rộn, người thì nói chuyện với người bên cạnh, người thì đi đi lại lại trong hành lang.

Chu Dĩ Ninh chỉ cảm thấy bọn họ khá buồn cười. Có thời gian rảnh như vậy sao không làm vài bài tập đi? Cô chẳng hiểu bọn họ đang nghĩ gì nữa.

Chẳng bao lâu sau, cô đã đến trước cửa lớp 1. Đúng lúc có một bạn học sinh đi ra, Chu Dĩ Ninh liền nói: "Chào bạn, bạn có thể gọi Khương Tiện Chi giúp mình được không? Mình có chuyện muốn nói với cô ấy."

Cậu bạn kia nhận ra Chu Dĩ Ninh, "Cậu, cậu không phải là Chu Dĩ Ninh sao?"

Chu Dĩ Ninh thản nhiên gật đầu: "Ừm, mình là, có thể gọi Khương Tiện Chi giúp mình được không? Cảm ơn bạn."

Cậu bạn kia gật đầu, bám lấy khung cửa nhìn vào trong lớp hai cái rồi cất tiếng gọi: "Khương Tiện Chi, có người tìm cậu."

Trong lớp, Khương Tiện Chi cũng ngẩn người. Nàng đang nói chuyện với hai cô bạn thân.

Trong trường có không ít người muốn nịnh bợ nàng, nhưng Khương Tiện Chi cũng không ngốc, không để ý đến những người đó. Bên cạnh nàng luôn có Sử Viện Viện và Tư Nhã Thanh hai người bạn thân đi cùng, rất ít khi có người đến tìm nàng.

Nhưng Khương Tiện Chi vẫn đứng dậy đi ra ngoài. Hai cô bạn thân của nàng cũng như hình với bóng đi theo sau.

Đến khi Khương Tiện Chi bước ra khỏi cửa lớp, nàng mới nhìn rõ người đến tìm mình là Chu Dĩ Ninh.

"Cậu tìm tôi?" Khương Tiện Chi hỏi với vẻ không chắc chắn.

Chu Dĩ Ninh gật đầu, ánh mắt cô dừng lại trên người Khương Tiện Chi. Mái tóc đen nhánh của cô gái được búi lỏng ra sau đầu, càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô ấy. Đôi mắt cáo xinh đẹp của Khương Tiện Chi lúc này đang nhìn cô.

Chu Dĩ Ninh cười với nàng, nói: "Tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu. Không phải trước đây cậu nói tôi có thể đến tìm cậu sao?"

Khương Tiện Chi gật đầu: "Vậy được, chúng ta đổi chỗ nói chuyện."

"Ừm." Chu Dĩ Ninh đáp lời, đi về phía bên ngoài hành lang. Khương Tiện Chi đi theo sau cô, phía sau Khương Tiện Chi còn có hai cô bạn thân đi cùng.

Chu Dĩ Ninh quay đầu nhìn lại, dừng bước.

"Sao? Sợ tôi ăn thịt cậu à? Còn phải có người đi cùng?" Chu Dĩ Ninh cười như không cười nhìn Khương Tiện Chi, lại cố ý liếc nhìn hai cô bạn thân phía sau Khương Tiện Chi.

Khương Tiện Chi quả nhiên nổi đóa, lập tức phản bác: "Ai thèm sợ cậu."

Vừa nói, nàng vừa quay sang nói với Sử Viện Viện và Tư Nhã Thanh: "Hai cậu về lớp trước đi, không cần đi theo tớ đâu."

"Tiện Chi, nhưng mà..." Sử Viện Viện còn muốn nói gì đó nhưng bị Khương Tiện Chi cắt ngang.

"Không nhưng nhị gì hết, mau về đi." Nàng không muốn bị Chu Dĩ Ninh coi thường đâu.

"Được rồi."

Sử Viện Viện và Tư Nhã Thanh không tình nguyện đi về phía lớp 1, hai người còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.

"Xí, nếu không phải nhà tớ bảo tớ dỗ dành cô ta, ai thèm chịu cái tính tiểu thư của cô ta chứ?" Sử Viện Viện nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tư Nhã Thanh vỗ vai cô ta phụ họa: "Ai bảo không phải chứ? Nếu không phải nhà tớ bảo tớ thân thiết với cô ta, tớ đã sớm tránh xa cô ta rồi. Ai mà chịu nổi cái tính thối tha của cô ta!"

"Âyyy, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận đấy, đừng để Chu Dĩ Ninh lôi kéo người đi mất." Sử Viện Viện nhắc nhở.

"Tớ biết rồi." Tư Nhã Thanh nhíu mày nói.

Suy cho cùng, bọn họ nguyện ý làm bạn thân của Khương Tiện Chi đều là vì có lợi cho bản thân.

Một bên khác, Chu Dĩ Ninh đã cùng Khương Tiện Chi ra khỏi tòa nhà học. Hai người đến sân vận động.

Chu Dĩ Ninh tìm một chỗ vắng vẻ rồi dừng bước.

"Cậu tìm tôi là vì chuyện nhật ký?" Khương Tiện Chi hỏi.

Chu Dĩ Ninh gật đầu, nói: "Tôi thật sự cần cậu giúp đỡ. Trong tay tôi không có tiền, cũng không có quan hệ để tìm cao thủ máy tính, tra địa chỉ IP của người đăng bài trên tường tỏ tình. Cậu có thể giúp tôi không?"

Khương Tiện Chi ngẩng đầu nhìn Chu Dĩ Ninh: "Đương nhiên có thể. Kẻ đó cố ý để cuốn nhật ký của cậu trên bàn tôi, rõ ràng là muốn vu oan cho tôi. Tôi cũng là một trong những nạn nhân."

"Tốt, cảm ơn cậu đã giúp tôi. Nếu có tin tức gì thì có thể báo cho tôi sớm được không?"

Khương Tiện Chi gật đầu, sau đó lại kiêu ngạo nhìn Chu Dĩ Ninh: "Tôi đến cả phương thức liên lạc của cậu cũng không có, làm sao mà liên lạc được?"

Chu Dĩ Ninh lại cười với nàng, lấy ra chiếc điện thoại cũ kỹ của mình: "Tôi quét cậu."

"Ừm." Khương Tiện Chi hài lòng lấy điện thoại của mình ra, mở mã QR WeChat chờ Chu Dĩ Ninh quét mã.

Chu Dĩ Ninh loay hoay với chiếc điện thoại cà tàng này. Có lẽ là do buổi trưa cô dùng nó để ghi âm nên bộ nhớ bị chiếm dụng rất nhiều. Lúc này máy đơ kinh khủng, đến cả mở WeChat cũng mất cả buổi.

Khương Tiện Chi kinh ngạc, điện thoại có thể đơ đến mức này sao?

"Điện thoại của cậu từ đời nào rồi? Cái này còn dùng được à?"

Chu Dĩ Ninh thấy Khương Tiện Chi kinh ngạc nhìn điện thoại của mình, cười gượng, nói: "Hết cách rồi, dùng tạm thôi. Cậu chờ tôi một lát nhé, tôi khởi động lại máy là được."

4

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.