TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

Nghe vậy, Lâm Dục Tú hơi cau mày: “Vậy ta thì phù hợp chỗ nào?”

Ánh mắt nàng đầy nghi hoặc, chẳng rõ Nhạc Thủy dựa vào điều gì để đánh giá nàng phù hợp hay không.

“Sư muội, trong bí cảnh, ngươi không hề thu thập bất kỳ dược thảo nào ngoài Thiên Tinh Thảo, đúng không?”

“… Cỏ dại ven đường có tính không?” Lâm Dục Tú hỏi ngược lại.

Nghe xong, khoé miệng Nhạc Thủy khẽ giật: “Không tính.”

“Vậy thì đúng là không có thật.” Lâm Dục Tú nói, “Nhưng sư tỷ làm sao biết được?”

“Bởi vì,” Nhạc Thủy mỉm cười, ánh mắt sâu xa nhìn nàng, “ta đã đưa cho ngươi dược hộp chỉ có thể chứa Thiên Tinh Thảo. Nếu ngươi nhét loại dược thảo khác vào, hộp sẽ lập tức phát nổ, tỏa ra một mùi cực kỳ khó ngửi. Một khi bị dính phải, mùi đó sẽ bám dai dẳng không tan.”

“Ừm, trừ khi ngươi dùng đúng phương pháp đặc biệt.”

“……” Lâm Dục Tú.

Thảo.

Thật đúng là dọa người.

Nàng nên cảm thấy may mắn vì bản thân tâm không lay động, không bị những loại cỏ hoa lạ mắt kia mê hoặc.

Nhạc Thủy nhìn nàng, ánh mắt sâu xa, chậm rãi nói:

“Mỗi một loại linh thực dược thảo đều vô cùng quý giá, cần có phương pháp thu hái riêng biệt thì mới có thể giữ được dược tính nguyên vẹn. Là một linh thực sư, điều quan trọng nhất là không được tuỳ tiện hái thuốc khi bản thân chưa hiểu rõ, cũng không nên vì lòng tham mà sử dụng bừa bãi. Phải giữ được bản tâm.”

“Còn cỏ dại ven đường thì không tính.” Nhạc Thủy suy nghĩ một chút, bổ sung thêm, rồi khẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Dục Tú phía trước, “Nhưng sư muội, ta có thể hỏi, vì sao ngươi lại muốn hái cỏ dại ven đường?”

“……” Lâm Dục Tú.

Câu hỏi này... nàng phải trả lời thế nào?

Chẳng lẽ bảo vì mình mang theo một cái hệ thống thu mua rác?

Cuối cùng, Lâm Dục Tú do dự lên tiếng:

“Chắc là… do tò mò?”

Thật ra là vì nghèo đói quá thôi!

“Thôi vậy.” Nhạc Thủy khẽ cười, không tiếp tục truy hỏi, mà nhìn nàng hỏi tiếp:

“Lâm sư muội, ngươi có bằng lòng theo ta học đạo linh thực không?”

Lâm Dục Tú nghe vậy không lập tức trả lời. Nàng trầm ngâm, cân nhắc từng lời, chậm rãi nói:

“Sư tỷ có lòng tốt, ta xin ghi nhận. Nhưng ta không phải người như sư tỷ tưởng.”

Ánh mắt nàng dừng lại trên mặt Nhạc Thủy, giọng điệu thản nhiên:

“Ta không phải hạng người cao thượng, thanh tâm quả dục như sư tỷ nói. Trái lại, ta rất tham lam. Chỉ là do tính cẩn trọng, nên không tuỳ tiện ra tay. Dù nói là phẩm hạnh hay sở thích đối với linh thực, ta đều không hợp.”

“Vì vậy, sư tỷ nên đi tìm người khác thì hơn.”

Nghe xong, Nhạc Thủy im lặng nhìn nàng hồi lâu, rồi mỉm cười, khẽ nói:

“Lâm sư muội, điểm này ngươi đã sai rồi.”

“Nếu thật sự là kẻ bị dục niệm chi phối, tâm tính chẳng còn, thì đã chẳng thể thẳng thắn thừa nhận như vậy.” Nhạc Thủy nhẹ giọng nói, “Dám đối diện, dám thừa nhận lòng tham của bản thân – điều đó đã cho thấy sư muội còn chân thật hơn nhiều người khác.”

“Sư tỷ quá lời.” Lâm Dục Tú thản nhiên đáp, sắc mặt không chút dao động, “Ta chỉ là đang làm điều tốt nhất cho cả hai bên. So với sau này bị vạch trần, lộ bộ mặt thật, bị sư tỷ trách mắng hoặc đuổi gϊếŧ, chi bằng ngay từ đầu nói rõ mọi chuyện.”

4

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.